1h30 chiều:
Reeeng.. cái điện thoại réo ầm ĩ. Tôi lồm cồm bò dậy, làu bàu “Đứa nào thế không biết”. Vừa nhấc máy, chưa kịp “à lố” thì giọng thằng bạn thân đã gào lên:
- Minh ơi! Tao buồn!
Ôi giời, lại chuyện nó và cái con bé ấy đây mà. Từ cái ngày “nàng” bước vào cái cuộc đời non trẻ của thằng bạn thân của tôi thì tôi như cũng phải cùng yêu…đơn phương với nó. Hôm nào cũng có chuyện gì đó, vui nó cũng kể lể, mà buồn nó lại càng phải kể lể. Hic,hôm nay là chuyện gì đây?
- Sao thế? – tôi vừa ngáp vừa hỏi, giọng rất kẻ cả. Chuyện, dù gì thì tôi cũng đã là quân sư tình củm của nó suốt mấy tháng qua.
- Mày biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày gì?
- Ơ, con này, mày ở đâu đến đấy? Noel chị ạ! Không ai nhắc nhở gì mày à?
- Ờ, tao không quan tâm. Có ai tặng quà cho tao đâu. Hay là tí nữa mày mời tao đi ăn cái gì đi.
- Thôi tao xin mày, tao nhắc lại là tao đang buồn.
- Hic, tao quên. Thế có chuyện gì? Liên quan gì đến noel?
Thằng bạn bắt đầu mở máy. Qua cái mớ diễn đạt lòng vòng của một kẻ đang rối bời (chính nó bảo thế), cố căng óc ra thì tôi cũng nắm được mạch của câu chuyện là… chẳng có gì to tát cả. Chỉ là nó đã mua quà cho “nàng” nhưng mà cuối cùng thì lại…không tặng.
- Sao mày không tặng nó? Tôi hỏi đầy ngạc nhiên.
- Cấm mày không được gọi Trang là nó.
- Vâng, bạn ấy. Sao thế?
- Ờ, tao kể với mày là tao thích Trang đúng không? Tao cũng nghĩ là Trang cũng… thích tao. Nhưng mà tao không chắc. Bây giờ mà tặng quà riêng cho Trang, tao ngại, tao sợ….
- Rối rắm quá. Sợ bạn ấy sẽ cười vào mũi mày chứ gì? Sợ nó, à, bạn ấy không thích mày như mày tưởng bở chứ gì?
- Ui ui, đúng đúng, sao mày biết?
Hehe, cái giọng nó xúc động thế kia chứng tỏ nó vẫn còn tin tôi lắm. Mà tin là… phải. Tôi còn hiểu nó hơn cả hiểu chính tôi. Nhưng nó hỏi sao tôi biết thì tôi cũng chịu chết, chả hiểu làm sao mà tôi biết. Tôi đành ậm ừ:
- Ờ, tao biết. Thế mày định thế nào?
- Tao chả biết, thế mới gọi điện cho mày.
- Mua quà thì phải tặng. Mà mày cứ nói toẹt ra là mày thích nó cho tao xem nào! Nói với nó chứ không phải với tao. Bình thường thì mạnh mồm thế!
- Mày nói thì dễ lắm…
- Ui giời, mày sợ cái gì nào. Nó có thích mày hay không thì mày vẫn thích nó cơ mà. ít ra còn biết tình cảm của nó để… tao còn liệu.
“Ờ, tao kể với mày là tao thích Trang đúng không? Tao cũng nghĩ là Trang cũng… thích tao. Nhưng mà tao không chắc. Bây giờ mà tặng quà riêng cho Trang, tao ngại, tao sợ….”
Chắc là thằng bạn tôi đang há hốc mồm ra nghe những lời “vàng ngọc” ấy hay sao mà chả thấy nó thắc mắc gì về việc tôi goi Trang của nó là “nó”. Suốt mấy giây đầu dây bên kia chẳng thấy ho he gì cả.
- Duy ơi, mày còn sống không?
- Ờ, còn. Nó thở hắt ra- Tao đang nghĩ… ừ, tao sẽ nói cái gì đó cho Trang biết vậy. Hết Noel thì còn Tết tây… Thôi mày ngủ tiếp đi.
“Cụp”. Duy dập máy đột ngột. Ngủ tiếp à? 3h rồi, ngoài cong đuôi đi học thêm ra thì còn làm được cái gì nữa chứ? Ôi tình yêu!
Tôi yên ổn được với cái thế giới “no love- no rắc rối” của mình đến sáng ngày hôm sau. Hết tiết 1, thằng bạn yêu quý đã hớt hải chạy xuống lớp tôi:
- Minh, Minh, ra đây tao bảo! Mày ơi, tao muốn làm một cái gì đấy thật đặc biệt cơ!
- Đặc biệt á? Thôi mày, để 14/2 đi.
- Nhưng mà thế thì…lâu lắm!
Ô hay cái thằng này, thế mà mình lại từng phải thuyết phục nó hãy tặng quà nàng cơ đấy. Tôi không nén được một nụ cười:
- Hehe, không chịu được hả? Thế mày định làm gì?
- Làm thơ!
Duy trả lời cụt ngủn, còn tôi thì trố mắt ra, chết trân trong 2 giây vì quá …choáng.
- Thôi tao xin mày. Nếu mày biết làm thơ thì hồi cấp hai đã không được có 2 điểm bài bích báo!
- Tao không biết nhưng mày biết!
- Gì cơ? Tao á?
- Ừ, làm cho tao.
- Mày điên à? Tao chỉ biết làm thơ theo cái kiểu “ bích báo bích báo, em xin báo cáo” thôi. Mới lại tao có yêu nó đâu mà mày bắt tao làm thơ tặng nó.
- Kệ mày, tao không biết. Thôi mày giúp tao đi!
Tôi còn định nói thêm mấy câu nữa, nhưng vừa há miệng ra là chuông vào tiết. Duy vội vàng chạy lên lớp, không quên ơi ới:
- Nhớ giúp tao, nhớ!!
“ngay trong cái khung cảnh toàn những gương mặt ngây ngây thơ thơ che giấu bên trong những cái đầu rỗng tuếch. Dù sao thì nó cũng là thằng bạn thân của tôi…”
Chả hiểu âm điệu cái lời nhờ vả ấy thống thiết quá hay sao mà suốt tiết GDCD tôi cũng nguệch ngoạc được một…bài thơ, ngay trong cái khung cảnh toàn những gương mặt ngây ngây thơ thơ che giấu bên trong những cái đầu rỗng tuếch. Dù sao thì nó cũng là thằng bạn thân của tôi.
- Sao, đã xong chưa mày?- Vừa thấy mặt tôi Duy đã cuống quýt .
- Okie, đọc đi! Tác phẩm thơ tình đầu tiên của tao.
- “Biển mênh mông nhớ sóng cồn cào”
- Được đấy, mày cũng có khiếu làm thơ ra phết!
Khen được một câu rồi nó chúi mũi đọc tiếp:
“Như cái bờ ao nhớ hàng râm bụt
Căn nhà xụp nhớ khói bếp nồng cay
Bát cơm chay nhớ nồi canh ngọt
Duy ngồi gọt nỗi nhớ Trang, Trang ơi”
-Ối giời ơi, chuối thế hả mày?
Đến câu cuối cùng thống thiết thế thì Duy cười như được mùa… điên. Còn tôi thì cáu điên lên thật:
- Tôi chỉ thế thôi. Đã nhờ vả lại còn lắm chuyện. Tự ái rồi đấy, cáu rồi đấy!
- Thôi, tao xin lỗi. Hic, đành từ bỏ ý định làm thơ vậy. Trang của tao mà biết tao ngồi gọt nỗi nhớ nàng thì thống thiết thế thì sẽ thế nào nhỉ? Mẹ ơi, chuối quá!
- Im đi. Tao đã bảo là tao không biết làm thơ mà. à, hay để tao làm cho mày một cái thiếp handmade để tặng nó, à , Trang. Xong trước cuối năm, được chưa?
- Ui, sao mày tốt thế. Nhớ nhé. Tao xúc động quá đi mất!
Ít ra thì tài năng làm thiếp của tôi cũng hơn tài năng làm thơ nên thằng bạn tôi đã có một cái thiếp hơi bị ổn. Tất niên, nó cầm gói quà ( mua từ Noel) cùng với cái thiếp đẹp mê li của tôi đến tặng cho cô bạn tên là Trang ấy dưới sự hộ tống của…tôi. Phù, cuối cùng thì cũng xong. Cũng may là Trang học cùng lớp với Duy nên… đỡ mất công làm quen.
- Sao hả mày? Tôi hỏi, hồi hộp như chính mình vừa tặng quà vậy.
- Trên cả tốt đẹp! Chả có cái gì tồi tệ xảy ra cả, hehe
- Ui thế á? Thế mày đã nói cái mày muốn nói chưa? Trang bảo sao?
- Tao… chưa nói.
- Hả? Thằng dở này! Thế mày nói cái gì?
- Thì tao chúc Tết Trang, nói mấy câu, ui, làm sao mà tao nhớ được!
- Phí cả cái thiếp của tao!
Mặc kệ tôi gào lên, Duy toét miệng cười:
- Nhưng mà tao vẫn… hạnh phúc.
Ui hạnh phúc à? Tôi định thở ra một câu châm chọc, nhưng nhìn mắt thằng bạn đang sáng rực lên thế kia, tôi lại không nỡ. Thôi thì kệ nó. Chuyện của nó mà.
- Thế mày định để đến bao giờ?
- Ùi, thiếu gì dịp ! Hết Tết tây còn Tết ta, còn 14/2, còn 8/3, còn ngày… chia tay nữa.
Thần Eros ơi, thằng bạn tôi hâm thật rồi. Lại còn tính cả ngày chia tay vào đây. Nhưng cứ cái kiểu này thì chắc là đến chia tay 12 nó cũng không nói được cái gì mất.
Hình như cũng nghĩ như tôi đang nghĩ hay sao mà tự dưng duy lảm nhảm một mình:
- Chả biết bao giờ tao mới nói được nhỉ? Mà sao tao không yêu quách mày đi cho dễ nói chuyện nhỉ? À mà không được. Nếu thế thì tao biết hỏi đứa nào về chuyện tao sẽ nói thích mày thế nào đây!
“Chả biết bao giờ tao mới nói được nhỉ? Mà sao tao không yêu quách mày đi cho dễ nói chuyện nhỉ? À mà không được. Nếu thế thì tao biết hỏi đứa nào về chuyện tao sẽ nói thích mày thế nào đây!”
Rồi quay sang tôi, Duy bảo:
- Vứt xe của mày ở trường. Tao đèo mày đi ăn. Mừng tao…tặng quà thành công. Hehe, xong rồi đi chơi, nhớ!
- Yeah!
Phố cuối năm như nhộn nhịp hơn. Trên một chiếc Wave Tàu có một kẻ đang yêu (nó tự nhận thế), cùng với “chị Chánh Văn” của nó. Hic, Duy ơi, tao cũng muốn mày muốn nói gì với Trang thì nói luôn đi. Mà chả biết có ai muốn nói cái gì với mình không nhỉ? Cái ý nghĩ chợt đến làm tôi tự dưng cười giòn tan, chả thèm để ý gì đến sự thắc mắc của Duy. Năm nay hết rồi, mình còn cả một năm mới và nhiều năm mới khác để đón nhận những điều chưa biết… Nắng mùa đông len mình trong gió lạnh thổi nhè nhẹ. Hôm nay là tất niên!
Thuỳ Linh