“Ngày…Hôm nay lại cãi nhau với Hoài…”.
Diệp viết nhật kí đến dòng thứ năm thì ngồi thừ ra. Chán đến chẳng buồn nhắc lại. Diệp và Hoài thân nhau từ lâu lắm, từ lớp một, từ mẫu giáo, từ lúc cả hai đứa còn chưa thấy ghê khi mút chung nhau chiếc kẹo. Cấp một thân, cấp hai thân. Thế mà bây giờ không ngày nào không có chuyện gì đó. Cãi nhau? Không hẳn. Có lẽ đơn giản vì càng ngày hai đứa càng khác nhau. Diệp thở dài. Mãi mãi có lẽ là một từ hơi xa xỉ quá.
Diệp nghĩ thế, rồi cũng lại tặc lưỡi bỏ qua. Sáng hôm sau lại sang gọi Hoài đi học. Và vẫn như thường lệ, Hoài lại đầu tóc bù xù, mồm gặm bánh mì, thò đầu ra khỏi lan can “chờ tao tí!”
-Sao hôm nào mày cũng muộn thế? Diệp hỏi, hơi cằn nhằn.
-Tối qua tao ngủ muộn.
-Lại lên mạng chat chit chứ gì? Mày bớt những trò ấy đi.
-Mày thôi đi. Mới sáng ra đã…
-Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi!
Lại cái câu quen thuộc ấy. Hoài đã nghe hàng ngàn lần rồi. Lúc nào cũng “tao chỉ muốn tốt cho mày thôi”! Hoài chán nghe Diệp cứ phàn nàn về việc sao Hoài ngủ muộn thế, sao hôm nay lên bảng lại chỉ được có 6 điểm KTNN, sao lại mặc phong phanh thế kia… Diệp luôn nhắc nhở Hoài, toàn những điều tốt đẹp, tốt cho Hoài, Hoài biết. Nhưng Hoài vẫn cảm thấy Diệp ngày càng không giống một người bạn. Diệp, một người hay-kiểm-soát, chỉ thế thôi.
Hai đứa chẳng nói gì thêm với nhau trên suốt quãng đường đến trường. Hoài mệt mỏi vì những quy tắc của Diệp, vì những câu chuyện không bao giờ dứt về điểm số. Còn Diệp, dường như không có thời gian nghe chuyện của Hoài. Những chuyện vớ vẩn không đáng bận tâm, Diệp nghĩ thế. Bóng hai đứa đổ dài trên đường như hai vệt đen thẫm song song. Và cái khoảng im lặng ấy như cứ kéo dài mãi làm cả Diệp và Hoài đều đã tưởng mình không chịu được.
Nhưng cả hai đều đã chịu được, dẫu chỉ để không to tiếng với nhau. Cố gắng không phải là điều chỉ mình Hoài phải làm. Diệp cũng vậy. Diệp không hiểu nổi sao Hoài lại có thể sống, thế nào nhỉ, vô trách nhiệm đến thế. Trước đây ngoài học ra chỉ có Hoài và Diệp cùng ngồi đâu đó với nhau là cùng. Còn bây giờ, Hoài thích nhiều thứ nữa. Thời gian bị chia năm sẻ bảy cho những trò mà với Diệp thì chúng hoàn toàn vô bổ. Trước đây Hoài và Diệp vẫn thay nhau giữ vị trí nhất lớp. Còn bây giờ chỉ Diệp còn làm như thế. Hoài hài lòng với một thứ hạng tuy không quá tệ nhưng cũng chỉ nhàng nhàng, mà với Diệp, như thế thì không chấp nhận được. Hoài còn bận chat chit, bận đi xem những chương trình ca nhạc chỉ toàn những âm thanh chát chúa (ấy là Diệp nghĩ thế), bận tham gia vào một thế giới mà dù Hoài cố gắng thế nào cũng không lôi Diệp cùng vào được. Diệp chỉ muốn kéo Hoài ra. Nhưng Hoài không muốn. Diệp đành tự thuyết phục mình hãy cố để không nói gì hết, dù vẫn luôn nhìn Hoài với con mắt lo lắng và nói chuyện với Hoài bằng cái giọng khuyên răn.
” Trước đây Hoài và Diệp vẫn thay nhau giữ vị trí nhất lớp. Còn bây giờ chỉ Diệp còn làm như thế. Hoài hài lòng với một thứ hạng tuy không quá tệ nhưng cũng chỉ nhàng nhàng, mà với Diệp, như thế thì không chấp nhận được”
Cứ thế, mọi chuyện vẫn gần như ổn thoả cho đến khi Diệp biết Hoài đang “thân” với một thằng chicken boy. Diệp phóng đến nhà Hoài. Đối với Diệp, có người yêu khi đang đi học đã là không thể chấp nhận; mà đó lại là một thằng nhóc thua tuổi thì đúng là không khác gì một…tội ác. Hoài đã không là theo bất cứ một quy tắc nào của Diệp, dù chỉ để tốt cho chính nó. Tại sao thế? Diệp cần được giải thích. Nhưng tất cả câu trả lời của Hoài là:
-Kệ tao!
-Mày không thể yêu một thằng nhóc kém mày đến hai tuổi!- Diệp cố giữ bình tĩnh
-Cứ gọi là yêu nếu mày thích. Nhưng như thế có nghĩa là tao nên tìm một ai đó già hơn phải không?- Hoài nói, không giấu vẻ giễu cợt.
-Mày nên tập trung học đi!
Vẫn cái giọng đều đều điềm tĩnh ấy làm Hoài không chịu nổi nữa. Nó gào lên:
-Sao mày cứ thích xía vào chuyện của tao thế? Mày có biết đã bao nhiêu lâu rồi mày không nói được cái gì ngoài học với tao không? Thằng chicken boy ấy còn giống một người bạn hơn mày! Ít ra nó cũng hiểu tao!
Hoài đã không thể giữ những điều đó lâu hơn. Diệp đứng chết trân, như thể Hoài không chỉ vừa hét vào mặt nó mà còn như vừa tát nó một cái. Rồi chính Diệp cũng gào lên:
-Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi!
-Cảm ơn, Hoài thở hắt ra, nhưng tao đã có một bà mẹ rồi, và đủ lớn để không cần thêm một cô bảo mẫu.
Diệp nhìn Hoài trân trối. Mắt bỗng đỏ hoe. Nhưng không khóc. Diệp bỏ về. “Chẳng việc gì phải lo cho một người không cần mình”. Lòng tự ái bảo nó thế.
“Hai đứa chẳng nói gì thêm với nhau trên suốt quãng đường đến trường. Hoài mệt mỏi vì những quy tắc của Diệp, vì những câu chuyện không bao giờ dứt về điểm số. Còn Diệp, dường như không có thời gian nghe chuyện của Hoài. Những chuyện vớ vẩn không đáng bận tâm, Diệp nghĩ thế”
Diệp tự nhủ sẽ không sang gọi Hoài đi học nữa. Mặc kệ nó với cái thằng chicken boy của nó. Nhưng hôm sau là chủ nhật. Đằng nào thì Diệp cũng không phải đi học hôm nay. Đang nằm trong chăn và cố vứt những chuyện về Hoài ra khỏi đầu thì điện thoại reo inh ỏi:
-Diệp à? Xuống đi. Có chuyện cần nói với Diệp. Đợi Diệp ở đầu ngõ.
Một giọng lạ hoắc. Ai? Diệp không quen. Nhưng cách tốt nhất để biết là đi gặp nó. Diệp lọ mọ thay quần áo, xuống cầu thang. Và đang đợi Diệp là một thằng con trai sơ mi kẻ ca rô đen trắng: Thằng chicken boy của Hoài.
Vừa thấy nó, Diệp đã định quay vào.
-Diệp, quay lại! – Chicken boy gọi giật lại.
-Gọi tôi là chị! – Diệp quay lại, gắt.
-Chả có lí do gì để tôi xưng anh với Hoài mà lại gọi Diệp là chị. Nhưng sẽ gọi nếu chị thích thế.
-Tôi không có chuyện gì để nói với cậu.
-Nhưng tôi thì có. Tôi và Hoài…
-Thôi đi. Cậu chưa đủ lớn để nói chuyện tình yêu với tôi đâu!- Diệp cắt ngang.
-Ha ha… thằng chicken boy cười ngất. Tôi không định nói chuyện tình yêu. Thế chị nghĩ cứ một cái tên con trai đặt cạnh một cái tên con gái thì là yêu nhau à?
Kê, Diệp mà dễ lùi bước thế à:
-Tôi khuyên cậu nên làm việc gì khác có ích hơn là đứng đây!
-Lại giọng khuyên bảo. Giống mẹ tôi quá đi mất! Chị thử nói bằng ngôn ngữ của một người bạn xem nào?- Thằng chicken boy châm chọc.
Hoài không phản ứng. Trong đầu nó bỗng vang câu nói của Hoài “…tao đã có một người mẹ rồi”…
-Này, nghe tôi nói không đấy?
Diệp như sực tỉnh. Rồi nhìn thằng con trai đang đứng trước mặt mình từ đầu đến chân, Hoài nói:
-So với tôi cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc thôi. Đồ trẻ con!
-Ở đây chỉ có một người là trẻ con thôi. Không phải tôi. Cộng thêm Hoài nữa là hai. Chị nghĩ là chị người lớn lắm à? Tôi chán nghe Hoài kể lể về một bà mẹ trẻ rồi. Nếu chị thích làm mẹ thế thì hãy tự… đẻ con ra mà nuôi! Còn bây giờ thì chị ngồi lên đây, đến nhà Hoài. Hừ, hôm qua Hoài gọi điện cho tôi, khóc lóc vì một chuyện vớ vẩn!
“Một người bạn hoàn toàn hơn”? Diệp không hiểu lắm ý nghĩa của cái cụm từ đó, định thắc mắc nhưng lại thôi. Diệp không cho phép mình mang tiếng trẻ con hơn cả một thằng chicken boy. Rồi Diệp sẽ tự tìm được câu trả lời cho riêng mình….
Hoài đã khóc ư? Tức là không chỉ Diệp buồn khi hai đứa cãi nhau. Và thực sự mình đã làm Hoài mệt mỏi?- Diệp đứng như tượng, nghĩ miên man- Mà thằng nhóc này cũng không quá tệ nhỉ? Nó cũng quan tâm đến Hoài đấy chứ? Giống một người bạn hơn mình…
-Nào, lên đi! Không muốn gặp đứa trẻ con còn lại à? Hoài đang đợi đấy!
-Ờ. Mà tên cậu là gì nhỉ?
-Việt. Tệ quá đi! Tên còn không thèm biết mà đòi phán xét…
-Tôi chỉ muốn tốt cho Hoài thôi.- Diệp lặp lại, như quán tính.
Thằng chicken boy nhấn ga, nhìn vào gương chiếu hậu, nheo mắt, cười:
-Điều tốt nhất chị có thể làm được cho Hoài là hãy trở thành một người bạn hoàn toàn hơn! Được chứ hả?
“Một người bạn hoàn toàn hơn”? Diệp không hiểu lắm ý nghĩa của cái cụm từ đó, định thắc mắc nhưng lại thôi. Diệp không cho phép mình mang tiếng trẻ con hơn cả một thằng chicken boy. Rồi Diệp sẽ tự tìm được câu trả lời cho riêng mình. “Mình thừa thông minh và chân thành mà!”, Diệp nghĩ. “Còn bây giờ, làm lành cái đã”. Và thế là mắt Việt như trố ra khi bỗng nghe Diệp đáp lại sau cái câu cuỗi cùng Việt vừa nói, trước đó gần… 5 phút:
-Okie. Một người bạn hoàn toàn hơn!
Trần Linh Nhi