Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

Cả thế giới này đã chán ghét những lời tròn trịa cũ kỹ

Cả thế giới này đã chán ghét những lời tròn trịa cũ kỹ

Năm 12, chúng tôi có thêm một ông thày dạy văn chương thế giới người Anh. Ở trường trung học quốc tế, lớp của tôi có hai mươi mốt người, phần lớn đến từ Hàn Quốc, Malaysia, Đài Loan và tất nhiên, cả Việt Nam. Bầu không khí trong lớp luôn ngấm ngầm cạnh tranh. Ai cũng ôm giấc mơ Đại học. Mà những trường danh tiếng luôn đòi hỏi bảng điểm hoàn hảo.


Ngay từ trong hè, tôi đã đọc trước những tựa “sách lớn”, vào net kiếm thông tin về các tác giả quan trọng. Ngày đầu tiên có giờ học của thầy Danty, tôi giành ngồi ở cái bàn ngay tầm mắt của thầy. Trái với mọi tưởng tượng của tôi về một người dạy văn chương, thầy Danty thấp béo, đeo kính kẹp mũi và có nước da lúc nào cũng mẩn đỏ. Mọi người tự giới thiệu về mình, về nguyện vọng vào đại học. Trước đám học trò không biết kiêng dè là gì, thầy có vẻ hơi bối rối. Có lẽ bộ quần áo của thầy không hợp thời trang lắm. Hoặc vì thứ tiếng Anh của học sinh đủ các sắc tộc.


Thế nhưng chỉ cần bắt đầu vào bài giảng, thầy biến thành một người khác. Thầy khá trầm tĩnh, luôn có sẵn câu trả lời đơn giản mà sâu sắc cho mọi câu hỏi tinh quái hay nghịch ngợm. Cách đặt ngược lại câu hỏi của thầy với những ý kiến phá bĩnh luôn làm cả lớp cười phá lên thích thú. Suốt buổi học, thầy luôn gật đầu với các câu trả lời của tôi. Thế nhưng, tôi vẫn thấy rõ mình chưa tạo được ấn tượng nổi bật.


Bài kiểm tra đầu tiên mà thầy Danty giao cho lớp là một bài viết tự luận. Về nhà, tôi tập trung tìm tư liệu để cho bài viết trở nên nổi bật nhất. Ngày nộp bài, hầu hết mọi người chỉ có một trang giấy in, thua xa công phu ba trang đầy kín chữ của tôi. Một tuần sau, thầy Danty trả bài. Tôi chết sững khi nhận điểm 7, trong khi những tên bạn làm sơ sài hơn có thể nhận 8 hoặc 8.5 dễ dàng. Cuối giờ học, tôi xin gặp thầy Danty. Lắng nghe tất cả những lời tôi tuôn ra không kìm chế, thầy nhún vai: “Tôi hiểu những gì em nói, Kim ạ. Nhưng tôi nghĩ điểm bảy là đúng với bài làm của em!”.


Môn văn học thế giới trở thành mục tiêu đầu tư số một. Tôi đọc sách kỹ hơn. Tôi tìm tài liệu nhiều hơn. Bài tập kế tiếp thầy Danty giao cho lớp làm theo nhóm là về các vở bi kịch của Shakespeare. Tôi nhận phân tích tâm lý nhân vật vốn phức tạp nhất, làm bài rất công phu. Bài nộp chung nhưng chấm điểm từng người. Tôi đã đầy hy vọng. Nhưng, lúc bài phát ra, một lần nữa tôi tê điếng. 6 điểm. Thấp nhất lớp. Giờ thì tôi không muốn nói gì nữa. Chỉ có thành kiến mới khiến thầy Danty chấm điểm như thế.


xuacu2

“Hãy luôn thể hiện suy nghĩ thật, con người thật như đã làm trong bài thi. Không phải mình tôi đâu, mà cả thế giới này đều đánh giá cao sự độc đáo, mạnh mẽ và cá tính riêng, chứ không phải là nghe lại những ý kiến tròn trịa cũ kỹ”



Học kỳ trôi qua như cơn ác mộng. Trong khi tôi dễ dàng kiếm điểm cao các môn khác thì điểm văn học của tôi chỉ loanh quanh 6 hoặc 7. Sự tự tin trong tôi mất dần đi.


Thi học kỳ, thầy Danty cho một đề bài mở – phân tích tác phẩm cổ điển bạn yêu thích. Tôi chọn Jane Eyre. Rồi vừa chán nản vừa phẫn nộ, tôi bỗng quyết định… cóc cần – mình sẽ chẳng đầu tư gì nữa. Dù gì tôi cũng chỉ nhận điểm thấp. Hoá thân làm cô gái quả cảm Jane Eyre, tôi viết ra tất cả suy nghĩ của mình về nỗi sợ hãi của tuổi nhỏ, sự bất công vì phân biệt đẳng cấp, cả về tình yêu cao thượng nữa. Đồng hồ chỉ hết giờ thì tôi cũng buông bút, tay mỏi rã rời. Nộp bài xong, tôi ra về ngay.


Tôi hoàn toàn thờ ơ khi thầy Danty thông báo điểm thi. Khi tất cả đều đã nhận điểm, thầy hắng giọng: “Có một bài thi nhận điểm 10. Bài của Kim”. Mọi người im bặt, ngoảnh nhìn tôi. Mọi thứ quanh tôi chao đảo dữ dội.


Hết giờ học, tôi ra cổng chờ ba rước. Thầy Danty cũng ra trạm đón xe bus. Tôi chạy thẳng đến trước mặt thầy. Thầy bỗng mỉm cười:


– Tôi thích bài viết của em. Rất xuất sắc!


– Em không hiểu gì hết, thật sự. Khi em không cố gắng thì… – Tôi gãi đầu.


– Hãy luôn thể hiện suy nghĩ thật, con người thật như đã làm trong bài thi. Không phải mình tôi đâu, mà cả thế giới này đều đánh giá cao sự độc đáo, mạnh mẽ và cá tính riêng, chứ không phải là nghe lại những ý kiến tròn trịa cũ kỹ. Em hiểu ý tôi không?


– Vâng… – Trong tích tắc, tôi chợt hiểu lý do của những điểm 6 và 7.


– Cứ thế nhé! – Thầy lại mỉm cười


Lên xe với ba, tôi nhìn lại, thầy vẫn kiên nhẫn chờ xe bus. Thỉnh thoảng thầy lại rút khăn thấm mồ hôi trên gương mặt ửng đỏ. Bắt gặp đôi mắt tôi, thầy vẫy tay, ánh nhìn trìu mến sau đôi kính không gọng.


Thiên Kim


(Liverpool – UK)



Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Ron không thua

Ron không thua

Hồi lớp chín, buổi sáng, tôi với Việt đều đặn chạy bộ. Nói đúng hơn là tôi chạy, còn Việt đi bộ. Khi tôi chạy được ba vòng quanh công viên thì cậu ấy mới kết thúc được một vòng đi bộ. Sau đó tôi và cậu ấy cùng đi chậm và nói chuyện, cho tới khi về đến nhà… Khoảng cuối năm, Việt bỗng thường xuyên bị ù tai và chảy máu mũi. Sức khoẻ không ổn, nhưng Việt vẫn khá lạc quan.


Một hôm, chạy xong vòng đường công viên, bất chợt tôi và cậu ấy nghe vẳng tiếng mèo kêu. Bị ai đó đem bỏ ngoài trời trong đêm mưa, con mèo ướt rượt sương lạnh. Lau khô rồi ôm vào ngực ủ ấm cho con vật khốn khổ, Việt rủ tôi: “Bọn mình nuôi chung nhé!”


Sau nhiều tranh cãi và cả giận dỗi, hai đứa chọn cho con mèo rằn cái tên Ron. Ron yếu đến nỗi suốt một tuần liền không thể nhấc đầu dậy tự ăn sữa được. Bước vài bước, Ron ngã quay, nằm bẹp dí. Nhưng nó vẫn cố, tập ăn và tập đi. Có lần đi học về, tôi tưởng nó đã chết vì cái bụng không còn thoi thóp. Nhưng mà nó vẫn sống. Khi cả hai đứa đã cạn hết hy vọng với Ron thì nó dần dần khoẻ lại. Nó không còn nằm im góc bếp nữa. Ngoài liếm sữa, Ron đã biết ăn cơm trộn cá và cả rau luộc. Nó cứng cáp, bắt đầu lớn phổng lên.


Có lẽ vì cuộc sống khởi đầu đã không hề dễ dàng, Ron không hề là một bé cưng lí lắc tinh nghịch. Nó chỉ thích ngồi im, rụt cổ vào bộ lông rằn, không bị ai quấy nhiễu là được. Nhưng nó rất mến Việt, có lẽ dù là không nuôi nó, nhưng Việt chính là người ôm lấy nó đầu tiên. Việt đến nhà tôi chơi, là nó lao đến dụi đầu to gộ vào mũi chân, kêu grù grù, cái đuôi dựng lên như ngọn cờ. Và khi chúng tôi lén cầm tay nhau khi tôi tiễn Việt về nhà, dường như muốn thế hiện là một con mèo biết ý, nó dựng đuôi, bỏ đi chỗ khác.


khongthua2

“Và khi chúng tôi lén cầm tay nhau khi tôi tiễn Việt về nhà, dường như muốn thế hiện là một con mèo biết ý, nó dựng đuôi, bỏ đi chỗ khác…”



Giữa năm lớp mười, sức khoẻ Việt trở nên tệ hại. Cậu ấy gầy hóp đi từng ngày. Việt phải nghỉ học, nằm dài ngày trong bệnh viện. Thấy bóng tôi đến thăm, cậu ấy vội kéo mền đắp cao đến cổ, che giấu thân thể tiều tuỵ. Cậu ấy cười rất tươi, nhưng tôi thì giống như bước hụt chân vậy.


Tôi bắt đầu cảm thấy rõ nét nỗi đau đớn, sự mất mát, những bất trắc không thể hiểu hết của cuộc sống. Ý nghĩ có thể mất đi cậu ấy làm tôi rất sợ. Có lẽ Ron cảm thấy sự vắng mặt của Việt và sự trầm lặng của tôi là đầy bất an. Nó dường như tìm mọi cách an ủi tôi bằng sự hiện diện của nó. Tôi học bài, Ron nằm gác cằm lên quyển sách, nhìn tôi qua cặp mắt mở hé. Khi tôi ngủ, nó nhẹ nhàng nhảy lên, rúc vào cổ tôi. Đưa tay vuốt ve nó, tôi nhớ những ngày tôi và Việt còn khoẻ mạnh, hai đứa rủ nhau dậy sớm, đi chạy thể dục. Một niềm hy vọng an lành bước đến, dỗ tôi vào giấc ngủ…


Được điều trị chu đáo, nhưng Việt mỗi ngày một yếu. Hoá trị rồi xạ trị làm cậu ấy kiệt sức, sa sút tinh thần. Hôm đó, sau đợt xạ trị mười ngày, Việt bảo tôi: “Cứ làm mấy thứ này hoài chi vậy? Vô ích hết! Tớ sắp thua rồi. Tớ chỉ ước về nhà, gặp gỡ các bạn, đi chơi thêm một lần, rồi sau đó ra đi cũng được…”. Dù tôi nói gì, tìm đủ cách để vực tinh thần cậu ấy dậy, thì Việt vẫn rút vào một lớp vỏ cứng, không đoái hoài gì nữa.


Chủ nhật, Việt ngồi xe lăn ở bãi cỏ sân bệnh viện. Tôi đến thăm, chiếc ba-lô căng phồng sau lưng. Đẩy xe sang một góc vắng, tôi ngồi xuống cạnh Việt, nhè nhẹ mở khoá ba-lô. Ron thò đầu ra, đôi mắt hấp háy. Ngay lập tức, chú mèo rằn nhận ra Việt. Chú ta nhảy vào lòng cậu ấy, dụi đầu, rù rù trong cổ, thân thiết vô cùng. Tôi nói khẽ: “Cậu nhớ hồi đó Ron tưởng như không thể sống nổi không?”. Việt lặng đi. Cậu ấy gật khẽ.


Người bạn can trường của tôi đã theo đuổi một năm điều trị tích cực. Khi đợt xạ trị cuối cùng chấm dứt, sức khoẻ Việt tốt lên hẳn. Khối u đã được cô lập.


Giờ thì Việt học sau tôi một lớp. Chẳng sao cả. Hai đứa vẫn là một đôi thân thiết, buổi sáng vẫn cùng nhau đi tập thể dục. Chúng tôi hầu như không bao giờ nhắc về những ngày u ám đã qua. Có lẽ bởi các trải nghiệm lớn, dù ở tuổi nào, cũng khó nói lên như những lời bình thường.


Và Ron, lặng lẽ nhưng lịch thiệp, vểnh đuôi ngoắt đi khi chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu.


Mai Anh



Fan ngất ngây trước vẻ điển trai của nhóm The Men

Fan ngất ngây trước vẻ điển trai của nhóm The Men

Sau những ngày nghỉ Tết ấm áp bên gia đình, The Men trở lại với khán giả trong năm mới 2015 cùng bộ ảnh toát lên vẻ điển trai, lịch lãm.


Tết 2015 niềm vui với The Men trở nên trọn vẹn hơn. Sau hàng loạt single, DVD, album phát hành trong năm ngay trước thời điểm nghỉ Tết âm lịch nhóm tiếp tục tung ra thị trường sản phẩm mới: single hợp tác cùng Hương Tràm mang tên Lời hứa .


the men-4280


Không chỉ hòa hợp về giọng hát mà single hợp tác này còn đánh giá sự ăn ý của cả hai từ trên sân khấu lẫn ngoài đời thường. Theo nhóm tiết lộ trên fanpage cá nhân, chỉ riêng lượng fan của nhóm đã đạt con số 2,5 triệu fan. “Bây giờ chúng tôi tự hào là nhóm nhạc có số lượng show và cát-sê cao nhất các nhóm nhạc hiện tại của Việt Nam”.


the men-4300


Tạm hài lòng với những gì mình đã đạt được vì luôn đặt mục tiêu phải hát cho đến khi không còn khán giả yêu thương nên The Men đã thưởng cho mình một cái Tết đầm ấm. Khi được hỏi, chạy show trong dịp Tết là điều tất yếu, vậy nhóm dành thời gian nào cho bản thân cũng như gia đình mình? Hai chàng trai tỏ ra thẳng thắn: “The Men thì ngược lại, chạy show tất cả mọi ngày trong năm nên Tết là dành cho gia đình. Năm nay The Men bắt đầu công việc vào mùng 6 Tết”.


the men-4144


Đây là thông tin khá bất ngờ bởi trước đó trong nhiều lần trả lời phỏng vấn báo chí, The Men liên tiếp khẳng định mỗi tháng nhóm thường chạy show ít nhất 25 ngày.


the men-4172


Một thông tin khá vui được The Men tiết lộ với những khán giả yêu mến mình đó là nhóm đang nỗ lực rất nhiều để chuẩn bị cho một liveshow đình đám trong sự nghiệp. Muốn đem đến cho khán giả một liveshow đúng nghĩa, The Men cho biết rất có thể trong vòng 2 năm tới đây nhóm sẽ mang đến một đêm nhạc đúng nghĩa – nơi nhóm và người hâm mộ sẽ thỏa sức đắm chìm trong âm nhạc.


the men-4443




Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

Bước ngoặt rất gần

Bước ngoặt rất gần

Sáng tạo là một công việc nghệ sĩ nhưng công chúng cũng cần nâng cấp để giúp sự sáng tạo ấy thăng hoa. Những người làm nhạc như nhạc sĩ Huy Tuấn đang kiên trì mở một “cánh cửa” để hai phía có thể gặp nhau.


huy tuan 2


“Cánh cửa” mới cho nhạc Việt


Ở Việt Nam hiện nay, những gương mặt nghệ sĩ trình diễn và giải trí nhiều hơn hẳn những nghệ sĩ làm công việc sáng tạo. Sự chênh lệch cán cân này cho thấy điều gì, thưa anh?


Đó là quy luật tự nhiên, không chỉ có tại Việt Nam mà có cả ở những nơi âm nhạc phát triển nhất. Sáng tạo không phải là công việc của số đông. Những người làm công việc này cần đáp ứng một số đòi hỏi về thẩm mỹ âm nhạc. Ngoài ra, cảm xúc là những thứ mà cũng không thể cố mà có được. Nâng cấp thị trường âm nhạc giải trí là điều chúng ta nên làm lúc này, trước khi nói về những ý tưởng sáng tạo xa vời. Nếu thị trường vẫn đứng tại chỗ hoặc giật lùi, chúng ta thiếu hẳn lớp khán giả có thể cảm nhận được sự sáng tạo mới mẻ. Theo tôi, một nghệ sĩ sáng tạo là người tạo ra xu hướng và chấp nhận thử thách của người tiên phong, họ không sợ thất bại và không lặp lại.


Một nền âm nhạc tốt và sáng tạo cần phải xây dựng và đứng trên nền môi trường văn hóa mạnh. Các yếu tố “mạnh” đó là gì, thưa anh?


Chúng ta cần lớp khán giả khao khát cái mới. Như thế, chính các nghệ sĩ cũng sẽ mạnh dạn hơn trong những khám phá của mình. Để có được lớp khán giả đó, chúng ta cần kiên nhẫn trước sự sơ khai của thị trường âm nhạc hiện nay.


Anh nghĩ sao về ý kiến cho rằng, hàm lượng sáng tạo của nhạc Việt thấp, dễ ảnh hưởng từ bên ngoài? Riêng về nhạc trẻ, bản sắc của chúng ta hiện nay ra sao?


Chúng ta hiện như những đứa trẻ trên thị trường âm nhạc thế giới. Chúng ta cần thời gian để trưởng thành nên việc dễ ảnh hưởng từ bên ngoài là chuyện không tránh khỏi. Đòi hỏi những điều cao siêu ngay từ khi chập chững là hoang đường. Thị trường sẽ tiếp nhận và đào thải theo một cách tự nhiên nhất. Hàn Quốc, Nhật Bản cũng gặp những câu hỏi này cách đây vài chục năm. Thay vì loay hoay thì họ gửi du học sinh đi sang các nước tiên tiến khác để được đào tạo một cách bài bản. Kết quả là giá trị cốt lõi cũng không mất đi mà những yếu tố khác, như nền công nghiệp âm nhạc, các lớp khán giả và nghệ sĩ đã cùng nhau nâng cấp thẩm mỹ của mình. Kết quả ra sao thì chúng ta thấy rồi.


Không ít nghệ sĩ của ta không chỉ học trên mạng mà còn đi học ở Mỹ, Hàn Quốc… nhằm tiếp cận cái mới, cái hay của họ để mang về. Khả năng và hướng tiếp cận của chúng ta ra sao, đã đúng hướng chưa?


Tiếp xúc qua Internet giống như là chúng ta hóng hớt bên ngoài thôi. Chúng ta cần chiến lược bài bản và mang tính hệ thống để nâng cao trình độ của những người làm âm nhạc. Các nhạc sĩ, ca sĩ của ta vẫn chỉ đi học với cố gắng cá nhân nên một tác động mạnh và có chiều sâu là không thể có.


So với những năm 2000, nhạc trẻ Việt hiện đã có nhiều tín hiệu khả quan. Thính giả đã có nhiều dòng nhạc để lựa chọn. Các chương trình nhạc tạp kỹ không còn ăn khách mà thay vào đó là các show diễn chuyên sâu vào những dòng nhạc và những gương mặt nghệ sĩ riêng biệt, có chọn lọc. Đặc biệt, giờ đây, đang dần xuất hiện thế hệ nghệ sĩ sáng tác và tự biểu diễn. Đấy chính là những thay đổi tích cực.


Huy Tuan 4


Công chúng cần âm nhạc gần gũi


Theo anh, sự phát triển ồ ạt của các ứng dụng công nghệ có ảnh hưởng thế nào đến công chúng âm nhạc và khả năng sáng tác của nghệ sĩ?


Tôi nghĩ, không có tác động gì nhiều, nếu xét về khía cạnh thị trường âm nhạc chính thống và tử tế, vì ở những nơi đó, mọi thứ đều được sáng tác và thưởng thức thông qua cảm xúc thật của con người. Trong âm nhạc, công nghệ chỉ là công cụ phụ trợ. Các thứ còn lại thì không đáng để nói vì “rác” ở đâu cũng có.


Sự nở rộ của các chương trình truyền hình và các cuộc thi về âm nhạc góp phần phát hiện ra nhiều gương mặt nghệ sĩ trẻ mới. Những sân chơi này có thật sự là nơi tìm kiếm, phát hiện tài năng âm nhạc?


Chúng ta phải có cái nhìn thật chính xác về xu hướng này. Đó đơn giản chỉ là những show truyền hình giải trí, không có nhiệm vụ và sứ mạng tìm kiếm và đào tạo các nhân tố cho thị trường âm nhạc một cách bài bản. Tuy nhiên, trong thời buổi này, không thể phủ nhận, chúng ta đang có một lớp ca sĩ trẻ khá tài năng, được phát hiện qua những chương trình này, như: Uyên Linh, Văn Mai Hương, Cát Tường, Đinh Hương… Nhưng như tôi nói ở trên, chúng ta đừng nghĩ các show truyền hình là nơi duy nhất để tìm kiếm và phát triển tài năng.


Là một nhà sản xuất âm nhạc, đào tạo và phát triển nhiều gương mặt nghệ sĩ trẻ, anh nhận xét gì về việc đào tạo âm nhạc ở Việt Nam? Phải chăng, chúng ta chỉ chú trọng đào tạo âm nhạc hàn lâm, nhạc trẻ hầu như chưa được đầu tư đúng mức?


Đây chính là một lỗ hổng lớn của các nhà hoạch định chiến lược về văn hóa cộng đồng. Họ cho rằng, chỉ những thứ hàn lâm mới quan trọng nhưng vấn đề của chúng ta hôm nay là phần đông công chúng cần những điều giản dị và gần gũi với họ hơn, mà mảng này, chúng ta lại thiếu vắng những địa chỉ đào tạo tử tế, có hệ thống về âm nhạc đại chúng.


Nếu không nâng cấp được thẩm mỹ khán giả đại chúng, còn lâu chúng ta mới có lớp khán giả cho nhạc hàn lâm một cách đúng nghĩa. Chúng tôi, bằng nỗ lực cá nhân, đang tập hợp, tìm cách mở rộng những “cánh cửa” đến với nhiều người hơn, nhất là mảng kiến thức cho thị trường nhạc trẻ. Tôi nghĩ, bước ngoặt ấy sẽ không còn xa nữa.


Xin cảm ơn anh về cuộc trò chuyện!■


KHOA TƯ (Thực hiện)


Bài viết đăng trên Sinh Viên Việt Nam số Tết Ất Mùi ra ngày thứ 2 (26/1/2015):


bia-tet1




Đàm Vĩnh Hưng, nhóm 365 quy tụ tại tiệc từ thiện lớn nhất 2015

Đàm Vĩnh Hưng, nhóm 365 quy tụ tại tiệc từ thiện lớn nhất 2015

JRP Debutante Ball – Dạ tiệc trưởng thành đầu tiên tại Việt Nam – đã thành công ngoài mong đợi với sự góp mặt của dàn sao như Đàm Vĩnh Hưng, Mai Phương Thúy, nhóm 365…


Vừa qua, lễ trưởng thành đầu tiên tại Việt Nam đã diễn ra tại khách sạn Sheraton, TP.HCM dưới sự chứng kiến của các nhân vật quan trọng từ các lĩnh vực và các ngôi sao hàng đầu.


5R6R8170


Trong đêm tiệc này, 10 gương mặt nổi bật thuộc thế hệ kế thừa được ra mắt trước công chúng, dưới sự chứng kiến của nhiều nhân vật thành công, cùng những ngôi sao nổi tiếng như Đàm Vĩnh Hưng, hoa hậu Mai Phương Thúy Á hậu Dương Trương Thiên Lý, Á hậu Hoàng My, MC Thanh Bạch… Tất cả cùng chung tay để làm nên một tiệc từ thiện đáng nhớ nhất trước dịp Tết Nguyên đán.


image4


Á hậu Dương Trương Thiên Lý quyến rũ trong váy dạ hội đen tại thảm đỏ của JRP Debutante Ball. Cô cũng góp mặt với vai trò người dẫn chương trình bên cạnh MC Thanh Bạch.


_MG_5806


Nhóm nhạc 365 xuất hiện lịch lãm trong suit trắng đen, vốn là dresscode của đêm,tại lễ trưởng thành đầu tiên tại Việt Nam.


_MG_5795


Đàm Vĩnh Hưng cùng tạo dáng trên thảm đó với các vũ công nhí đã cùng thể hiện tiết mục mừng Xuân. Mr. Đàm là một trong những ngôi sao được mời chụp ảnh cùng nhiều nhất đêm.


image1


Á hậu Hoàng My, biên đạo John Huy Trần, nhóm 365 đứng cùng các Debutante trong bức ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ trong đêm tiệc. Tất cả đều diện những bộ trang phục hai tông trắng đen sang trọng cho dịp lễ đặc biệt này.


Ngo Hong Hanh


10 gương mặt trẻ thuộc thế hệ kế thừa từ các gia đình được trọng vọng đã được lựa chọn ra để được ra mắt trong sự kiện đặc biệt này. Đây là dịp họ có thể gặp gỡ, giao lưu, trao đổi kinh nghiệm với các doanh nhân, người nổi tiếng đang có sự nghiệp thành công, cũng như có thể tự giới thiệu bản thân mình trước công chúng.


Robi Wong


Mở đầu lễ trưởng thành, 10 Debutante (người được ra mắt) lần lượt xuất hiện trên điệu nhạc mở màn.


Họ thực hiện màn dạ vũ được xem là điểm nhấn của đêm. Để có thể hoàn thành điệu nhảy truyền thống này đòi hỏi các Debutante phải luyện tập rất chăm chỉ dưới sự hướng dẫn từ trường John Robert Powers. Đây cũng là nghi thức có từ đâu lời của xã hội thượng lưu châu Âu từ thế kỷ 19.


Ngoc Thanh Tam


Trải qua một quá trình tập luyện các nghi thức bàn tiệc, nghi thức lễcũng như học các kĩ năng như khiêu vũ, nói trước đám đông, mỗi Debutante đã có một phần giới thiệu ngắn về bản thân để có thể gây ấn tượng với các khách mời quan trọng. Phần giới thiệu này không chỉ là cơ hội để họ cho các nhân vật quan trọng có mặt tại lễ trưởng thành biết được thương hiệu bản thân, mà còn là dịp thể hiện sự tự tin và dấu ấn cá nhân. Bên cạnh đó, họ cũng không quên cảm ơn các vị phụ huynh đã giành cho mình món quà ý nghĩa là đêm tiệc ra mắt đáng nhớ này.




Thứ Hai, 23 tháng 2, 2015

Làm tốt việc mình giỏi

Làm tốt việc mình giỏi

Năm 2014, Nguyễn Hà Đông đã tạo nên “cơn địa chấn” khi trò chơi Flappy Bird doanh lập trình cán mốc 50 triệu lượt tải về trên các cửa hàng ứng dụng. Flappy Bird cũng là một trong 10 từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên Google, năm 2014. Sinh Viên Việt Nam có cuộc trò chuyện với “cha đẻ” của game nổi tiếng này.



Nguyễn Hà Đông



Xóa game vì sợ người chơi “nghiện”


Xung quanh thành công của Flappy Bird, nhiều người cáo buộc Flappy Bird là sản phẩm nhái. Nhiều ý kiến còn cho rằng, anh đã dùng thủ thuật để qua mặt Google và Apple nhằm đưa Flappy Bird lên đỉnh cao nhất của bảng xếp hạng?


Cáo buộc rất vô lý. Tôi không làm sai,cáo buộc sẽ tự tan.


Việc xóa bỏ Flappy Bird, anh đã chia sẻ trênTweet là vì nó gây “nghiện”. Lý do chính xác không?


Đúng. Là do tôi thấy mọi người mất quá nhiều thời gian để chơi Flappy Bird.


Nếu sau này anh làm ra những game thành công như Flappy Bird và một lần nữa, nếu nó khiến nhiều người trên thế giới “nghiện” thì anh vẫn gỡ bỏ nó?


Tất nhiên.


Theo anh, tại sao Flappy Bird thành công lớn như vậy?


Có rất nhiều bài báo đã phân tích các yếu tố khiến Flappy Bird trở thành hiện tượng. Mọi người có thể tìm đọc.


Như vậy, nghĩa là bản thân anh cũng không biết vì sao Flappy Bird đã thành công đến thế?


Cứ cho là tôi không biết. Mọi người đánh giá tôi hơi cao.


Anh đã từng mất ăn mất ngủ vì Flappy Bird.Còn bây giờ, anh cảm thấy thế nào?


Bình thường.


Anh lập trình Flappy Bird chỉ trong 3 ngày?


Có rất nhiều con số mà báo chí đã đưa ra. Tuy nhiên, tôi chưa công bố bất kỳ con số nào. Nhân vật Flappy Bird ra đời năm 2011. Còn bối cảnh và phương thức chơi thì tôi chỉ hoàn thành trong vài ngày.


Anh đã được gì và mất gì sau game nổi tiếng của mình?


Được thì rất nhiều. Mất ư. Tôi có mất gì đâu.


Tin vào bản thân


Sau khi Flappy Bird bị gỡ bỏ, đã có rất nhiều game nhái theo, nhiều người ăn cắp ý tưởng của Flappy Bird từ hình dáng chú chim, đến cách chơi, cách tính điểm… Anh nghĩ gì khi bị ăn cắp bản quyền?


Tôi thấy bình thường.


Từ Flappy Bird cho đến Swing Copters, cách thức chơi và đồ họa giống nhau. Anh có nghĩ mình cần phải thay đổi cách làm game?


Tương lai sẽ trả lời.


Nhiều người cho rằng, Swing Copters không phải là một game thành công?


Tôi thấy ổn quá đi chứ. Là do mọi người đánh giá tôi hơi cao và hy vọng vào một game tạo nên hiện tượng như Flappy Bird.Nhưng tôi hài lòng với Swing Copters. Nó đã đạt được 20 triệu lượt tải về. Một phần là do mọi người đã biết đến tôi từ Flappy Bird.Việc này cũng giống như ca sĩ cho ra đời một bài “hit”. Những bài hát sau do ca sĩ đó hát sẽ được chú ý hơn.


Thành công của một ứng dụng có phải là do đánh giá của người dùng và lượt tải về?


Không. Là do cá tính của người lập trình. Tôi không tin vào người dùng. Tôi tin vào bản thân mình.


Trước Flappy Bird,anh đã lập trình bao nhiêu game?


Hơn 100 game. Nhưng đến giờ, mới chỉ có 2 game đem bán ra thị trường.


Từ thấp đến cao


Anh có bao giờ cảm thấy mình thất bại?


Tôi chưa nghĩ mình đã thành công hay thất bại. Tôi vẫn đang đi trên con đường của mình. Các bạn định nghĩa thế nào là thất bại? Nếu ra đường, vấp ngã mà gọi đó là thất bại thì làm sao kể hết được những thất bại trong đời?


Khó khăn nhất trong việc lập trình game là gì?


Khó khăn nhất là bạn phải tạo ra một nhân vật cá tính, mà cái cá tính đó không thể diễn tả bằng lời. Nó thể hiện bằng những tính năng tương tác trong trò chơi. Flappy Bird đã làm được điều đó.


Theo anh, các bạn trẻ lập trình game vì đâu mà thất bại?


Tôi không hiểu nhiều về thị trường game Việt Nam. Nhưng tôi thấy, nhân vật trong game của các bạn không làm người chơi “cảm” được. Chơi game của các bạn, tôi thấy không có nhiều ý nghĩa. Các bạn nên làm tốt các game rất nhỏ thì mới làm tốt các game lớn. Các bạn cứ làm tốt cái mình giỏi sẽ thành công. Thế thôi.


Vậy khi làm game, anh lập trình như thế nào?


Tôi tạo ra 3 chuẩn mực: Nhân vật đại diện, bối cảnh, cách chơi rồi xây dựng nội dung cho game.


Nhiều người muốn thành công, họ phải đi từng bước hoặc nếm mùi thất bại. Còn anh chỉ một bước lên tới đỉnh vinh quang?


Tôi cũng đi từ thấp lên chứ không phải một bước lên cao ngay từ đầu. Cách của tôi là làm từ nhỏ đến lớn. Các game sau sẽ tốt lên một chút, có thêm nhiều nội dung hơn một chút. Hiếm ai có thể một phát lên ngay đỉnh vinh quang được cả.


Những dự định trong tương lai sắp tới của anh là gì?


Tôi muốn sang năm 2015, công ty của tôi sẽ hoạt động theo đúng quy chuẩn tôi đề ra.


Cảm ơn anh!■


NGUYỄN QUANG (Thực hiện)


Bài viết đăng trên Sinh Viên Việt Nam số Tết Ất Mùi ra ngày thứ 2 (26/1/2015):


bia-tet1




Hamlet Trương, Iris Cao “xúi” fan “làm mới bản thân”

Hamlet Trương, Iris Cao “xúi” fan “làm mới bản thân”

Trong Vlog mới nhất, hai nhà văn trẻ cực kì hài hước trong các hoạt cảnh để truyền tải thông điệp “Làm mới bản thân”. Cùng HHTO và bộ đôi bạn thân được teen yêu mến này khởi động năm học mới thật ngon lành nhé.


Do tính chất công việc quá khác nhau nên phải rất lâu cặp đôi “má-con” này mới có thể tái hợp trong một Vlog. Thực hiện trong mùa Tết Ất Mùi nên Vlog “Làm mới bản thân” cũng ngập tràn không khí Tết. Trong tâm thế khởi đầu một năm vẹn toàn, Hamlet Trương và Iris Cao sẽ gợi ý cho bạn 4 “bí kíp” thú vị, đảm bảo bạn sẽ cười sảng khoái và cảm thấy háo hức đón nhận bất kì thử thách nào trong năm nay.


Tu trai qua phai Hamlet Truong - Iris Cao - Nguyen Ngoc Thach - MC Anh Khoa



  1. Thay đổi kiểu tóc để trông khác lạ hơn

  2. Đi đến một nơi chưa từng đến, làm một việc chưa từng làm và nói thích một ai đó

  3. Học thêm một kỹ năng mới

  4. Yêu thương bản thân mình hơn


Hamlet Truong


Hamlet Trương


Iris Cao


Vlog là lời chúc năm mới đến những ai đã theo dõi cặp đôi này trong suốt thời gian qua. Năm 2015, Iris Cao bên cạnh lịch chụp ảnh dày đặc sẽ bắt tay vào tác phẩm văn học mới, Hamlet Trương cũng biểu diễn và ra mắt nhiều album mới và biết đâu họ sẽ lại tái hợp trong một tác phẩm văn học. Những thông điệp qua các tình huống hài hước sẽ được diễn ra như thế nào? Mời các bạn xem Vlog nhé!


Meo Meo




Bạn blog

Bạn blog

Anh Hai mới mua laptop, nên nhượng hẳn “em” máy tính cho tui xài. Tối ngày tui cứ chui miết vô phòng riêng để online, hì hụi ngồi gõ lách chách, rồi cười một mình, la hét một mình. Riết, má đâm lo. Một bữa, tui đang mò xuống bếp lấy đồ ăn thì chợt nghe tiếng má nói khe khẽ: “Hai à, dạo này má thấy thằng Út cứ lên net hoài. Má sợ nó lại mở phim đen phim đỏ ra coi nữa thì khổ…” Tôi chuồn ngay, sợ má bắt gặp thì nguy tai…


Rồi “bão blog” nổi lên ầm ầm. Mày mò được đúng một tuần, tui đã rành blog. Tui thay theme, đổi avatar xoành xoạch. Bạn bè vô blog tui coi quá trời. Tụi nó comment: “Entry mày viết chất lắm đó. Hehe…”.


Bữa nọ, tui thấy một nick lạ add blog tui. Nick Cún Xù. Dường như bạn Cún Xù này thầm thích tui từ lâu, để ý tui từ lâu, cái gì về tui Cún Xù cũng biết… Avatar của Cún Xù là hình một chú cún lông trắng đang gặm một khúc cây. Tò mò về người bạn mới, tui tìm mọi cách dò hỏi nhưng Cún Xù cứ vẫn một mực lặng thinh.


blog2

“Má vẫn để tên Cún Xù. Bạn bè tui ngày nào cũng thắc mắc “Nhỏ Cún Xù là ai mà thân với mày dữ vậy?”. Tui im re. Nói ra, tụi nó lại… ganh không chừng. Ganh vì má tui tâm lý dữ dội vậy đó”



Có dạo điểm kiểm tra kì này của tui đột ngột rớt hạng. Rồi nhỏ Nhi đùng đùng đòi “chia tay”. Thằng bạn thân nhứt của tui mới báo tin “Tao sắp đi du học”. Tui bàng hoàng, hụt hẫng. Hàng tá chuyện xui xẻo cứ tới tấp ập xuống đầu. Tối, buồn, tui lọ mọ ngồi gõ entry mới. Bao nhiêu ấm ức, tủi thân tui dồn hết vô blog. Entry vừa được post lên, Cún Xù comment tới tấp: “ Cố lên, Sún! Rồi mọi chuyện sẽ qua…” Rồi Cún Xù gặng hỏi tui về vụ “chia tay” và nhiệt tình tư vấn. Rằng thì là “có thể bạn í đang hiểu lầm”, rằng thì là “tốt nhất là nên gặp riêng và hỏi cho ra lẽ”, rằng thì là “con gái rắc rối lắm Sún ơi!”. Khi đồng hồ điểm 12h đêm, Cún Xù kêu tui tắt máy, đi ngủ. Kể từ bữa đó, tối nào tui và Cún Xù cũng lên blog, comment hỏi thăm nhau. Riết, tui hết buồn và bắt đầu lấy lại “phong độ”. Rồi tui và Cún Xù thân nhau. Tui kể cho Cún Xù nghe mọi chuyện. Từ chuyện tụi con trai lớp tui bí mật chuẩn bị làm bánh ra sao, chuyện ở nhà má tui là chuyên gia nấu ăn mặn như thế nào cho tới cả chuyện anh Hai tui sắp có… chị Hai nữa. Một ngày không nói chuyện với Cún Xù, tui thấy trong lòng bứt rứt lắm, thấy nhơ nhớ cô bạn bí ẩn này…


Rồi bữa nọ đi học về, tui chợt nghe tiếng ba than phiền: “Hai à, dạo này má con lạ lắm. Tối nào cũng lên net ngồi gõ lạch cạch cho tới khuya, rồi lại hỉ hả cười một mình. Con đừng đưa laptop cho má xài nữa. Lớn rồi mà còn blog này nọ…”. Tui há hốc mỏ. Hệt như có một luồng điện vừa chạy xẹt qua.


Tối, tui comment vô blog của Cún Xù, vẻ căng thẳng: “Giận!”. Cún Xù ngạc nhiên “Sao giận?” Tui làm tới: “Sao má dám… lừa con?” Im lặng. Rồi một icon mặt cười toe toét hiện lên: “Hehe. Vậy là con không thích làm bạn với má hả?”. Tui khoái chí, gõ lại “Thích lắm! Mà má đổi tên đi, lớn rồi còn để tên là Cún Xù. Làm con cứ tưởng bở…”


Má tui vẫn xài blog, chủ yếu là để vô đọc blog của tui. Má vẫn để tên Cún Xù. Bạn bè tui ngày nào cũng thắc mắc “Nhỏ Cún Xù là ai mà thân với mày dữ vậy?”. Tui im re. Nói ra, tụi nó lại… ganh không chừng. Ganh vì má tui tâm lý dữ dội vậy đó.


Cún Xù



Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Người bạn có một bộ đồng phục

Người bạn có một bộ đồng phục

Ba mất sớm, nhỏ Hội sống với bà ngoại, má và thằng em trai cũng đang đi học, trong căn nhà chừng… năm mét vuông, cất từ tôn và ván ép, dựa vào lưng một ngôi nhà lầu trong khu hẻm chằng chịt.


Nhưng nhìn bề ngoài vui tươi lanh lẹ của Hội, ít ai đoán được gia cảnh cô bạn. Một lần tình cờ, tôi thấy trên cổ áo đồng phục của Hội dính cục xôi nhỏ xíu. Qua hôm sau, mấy hạt xôi đó vẫn còn nguyên. Nghe tôi nhắc, nhỏ bạn lính quýnh bóc ngay đám xôi khô queo, đỏ mặt: “Tại mấy bữa nay Hội phụ má bán xôi đó mà!”. “Bán xôi mà không thay áo là sao?” – Tôi hỏi trêu. Nhỏ bạn gãi đầu: “Để mấy tháng nữa nếu dư tiền, Hội xin má may thêm một bộ đồng phục thay qua đổi lại…”. Tôi im sững. Là lớp phó, mỗi tháng một lần, tôi thu tiền quỹ. Hai chục ngàn thôi mà có mấy bạn quên lên quên xuống. Nhưng lần nào Hội cũng đúng hạn. Toàn những tờ tiền lẻ vuốt thẳng. Thế mà tôi không nhận ra nhỏ thiếu thốn đến nỗi chỉ có một bộ đồng phục mà thôi.


Bàn với cô chủ nhiệm và ban cán sự, tôi phát động một đợt quyên góp hỗ trợ các bạn khó khăn. Các bạn sẽ đóng khoản tiền tuỳ hảo tâm, cả lớp đồng ý ngay. Ngồi sau lưng tôi, Hội khều nhẹ: “Đóng quỹ hỗ trợ khoảng bao nhiêu là được, Lam he? Khi nào thì hạn chót?”. Tôi phẩy tay, làm lơ: “Ui, lúc nào chẳng được! Mà thôi, Hội khỏi lo vụ này đi”.


Một bữa vô lớp sớm, mở nắp ngăn bàn, tôi thấy có gói xôi bắp bọc lá chuối. Hội xuống sân giặt khăn lau bảng, vừa chạy lên, cười toe: “Lam ăn thử coi ngon không. Xôi nhà Hội nấu bán đó…”. Thiệt ra, xôi không hấp dẫn phở hay bánh mì thịt, nhưng cũng lạ miệng. Tôi chợt nảy ra một ý: “Ngày mai Hội mang cho Lam gói xôi giống vầy được không? Lam khỏi mất công mua đồ ăn sáng!”. Tôi rút tờ năm chục ngàn, đưa cho nhỏ. Hội rụt lại: “Gói xôi có mấy ngàn hà, Hội đâu có tiền trả lại!”. Tôi giải thích: “Thì Hội lấy xôi cho Lam mỗi ngày đi! Khi nào hết, tính tiếp”. Hội tươi hẳn lên, cầm tiền, lẩm nhẩm tính: “Nếu bữa nào cũng ăn xôi thì phải hơn ba tuần mới hết số tiền này đó nhe!”. Tôi gật: “Cám ơn Hội trước nghen!”. Nhỏ bạn cười toe, cất kỹ tờ tiền vào một quyển sổ.


longtot2

“để không bao giờ quên rằng lòng nhân hậu không có giới hạn giàu nghèo. Và khi rộng lòng giúp đỡ người khác, người ta luôn tràn đầy hạnh phúc, thấy mình giàu có nhất trên đời”



Tôi mang vô lớp cái hộp tiết kiệm có chìa khoá. Chìa khoá cô chủ nhiệm giữ. Giờ ra chơi mỗi ngày, tôi lấy cái hộp ra khỏi tủ lớp, đặt lên bàn giáo viên. Các bạn tự ý bỏ tiền vào. Ai cũng hào hứng. Thường là sau khi mua đồ ăn hay uống giải khát, còn dư bao nhiêu, mọi người đóng hết vô hộp. Sau mười ngày, cô và ban cán sự chúng tôi mở hộp ra. Được hơn sáu trăm ngàn đồng. Toàn những đồng xu năm ngàn hay các tờ mười ngàn. Duy nhất có một tờ năm chục nhìn… rất quen. Góc tờ giấy bạc có đốm mực đỏ, do cây bút bi của tôi hôm bữa bị chảy mực dính vào. Tôi sững sờ. Chính là tờ tiền nhờ mua xôi, tôi đã đưa cho Hội.


Cô chủ nhiệm nói sẽ đổi tất cả chỗ tiền lẻ thành sáu tờ một trăm ngàn, cất vào phong bì và trao tặng cho Hội. Nhìn mặt tôi đăm chiêu, cô hỏi: “Lam có ý gì khác sao?”. Tôi rụt rè đề xuất: “Mình dùng số tiền mua chiếc bàn học có thể xếp gọn, bộ đồng phục mới cho Hội và em trai bạn ấy, có được không cô?”.


Cô chủ nhiệm và tôi đem đến nhà Hội những món quà. Ngoại và má Hội ngỡ ngàng, cười mà mắt rơm rớm. Chỉ có Hội băn khoăn: “Sao em được nhận quà vậy? Có nhiều bạn còn khó khăn hơn em mà!”. Cô chủ nhiệm cười: “Cô và các bạn cũng biết em không thiếu thốn nhiều lắm. Nhưng mọi người muốn làm cho em bất ngờ. Lần sau tới bạn khác!”. Hội gãi tai, mắc cỡ và vui sướng, gương mặt tươi tỉnh lên ngay.


Tôi có một bí mật nhỏ. Lúc cầm khoản tiền đóng góp đi mua quà cho Hội, tôi đã đổi để giữ lại tờ năm mươi ngàn có đốm mực đỏ. Tôi sẽ giữ kỹ tờ tiền ấy, để không bao giờ quên rằng lòng nhân hậu không có giới hạn giàu nghèo. Và khi rộng lòng giúp đỡ người khác, người ta luôn tràn đầy hạnh phúc, thấy mình giàu có nhất trên đời.


Thiên Trang



Lấp đầy cuộc sống

Lấp đầy cuộc sống

Hồi tôi còn nhỏ, chiếc tivi đen trắng cũ kỹ là món đồ “giải trí” duy nhất của gia đình chúng tôi. Mỗi tối, cả nhà ngồi quây quần quanh chiếc tivi, hào hứng xem bất kỳ chương trình nào đang được phát sóng. Tuy chỉ có hai màu đen trắng trên tivi, nhưng bố thường nhắc chúng tôi… tưởng tượng. “Này, cô này đang mặc một chiếc váy đỏ rực”, hoặc “cầu thủ đó mặc áo màu xanh đấy nhé”… Xem và tưởng tượng, chúng tôi chẳng bao giờ thấy chiếc tivi đen trắng là “nhạt nhẽo” cả.


Nhưng mỗi lần tivi hỏng thì thật là thảm. Chú thợ sửa tivi sẽ đến sửa, và “lôi đi” toàn bộ phần “ruột” của tivi, để lại mỗi cái vỏ rỗng. Mẹ lo lắm, luôn miệng nhắc nhở chúng tôi tránh xa cái vỏ tivi, nơi dây dợ điện đóm ngoắc loằng ngoằng, ốc vít thì liểng xiểng khắp nơi. Bạn cứ thử nghĩ xem, với 7 đứa trẻ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, không nguy hiểm cho bản thân thì cũng phá tan đồ đạc.


Nhưng một lần, tivi vẫn đang hỏng thì mẹ phải vào thị trấn, mẹ nói bố tạm nghỉ việc ở nông trại một buổi để ở nhà trông chúng tôi. Thật là hay ho, vì chúng tôi lúc nào cũng thích thú khi chơi với bố.


Sau một lúc chơi trò cưỡi ngựa và đuổi bắt, bố nói rằng bố… muốn xem tivi. Chúng tôi phải nhắc bố rằng “tivi đã hỏng rồi”. Nhưng bố lại bảo chẳng thấy có cớ gì mà chuyện đó lại ngăn bố xem tivi được. Và bố bày ra một trò mới: từng đứa nhóc chúng tôi sẽ lần lượt đứng trước cái vỏ tivi và… phát chương trình của riêng mình.


cuocsong2

“bạn hãy lấp đầy nó bằng những niềm vui do chính bạn tạo ra, nếu nó còn thiếu vắng nụ cười, đó là nó đang mong chờ nụ cười của bạn… Cuộc sống này là dành cho những con người chủ động, biết tưởng tượng và biết hành động…”



Anh James đã làm chúng tôi cười muốn vỡ bụng với “chương trình hài kịch”, toàn những câu chuyện cười cũng những bài hát tự bịa ra của anh ấy. Thế rồi một đứa khác lại giả vờ đọc bản tin thời sự, có cả dự báo thời tiết nữa. Tôi hát một bài mình vừa sáng tác khi đến lượt “chương trình” của mình. Rồi ba đứa em tôi bâu xâu vào trước cái vỏ tivi và đóng vai ba chú vịt cháu của vịt Donald trong hoạt hình Disney…


Chúng tôi chơi say mê đến mức không để ý thấy rằng trời đã bắt đầu tối và chẳng ai bật đèn. Bố lấy một cái đèn pin để lên nóc tivi và chúng tôi “tiếp tục chương trình”. Và cũng chẳng ai để ý thấy rằng mẹ đã về, lo lắng chạy vào nhà vì không hiểu tại sao lại tối om như vậy, và rồi cứ lặng lẽ đứng ở cửa cắn môi phì cười trước trò chơi của mấy bố con.


Sau này, tôi vẫn hay nghĩ về chiếc tivi của gia đình chúng tôi. Tôi thấy nó giống như cuộc sống vậy, và bạn đừng ngồi nghĩ xem cuộc sống sẽ mang đến điều gì cho mình, hãy nghĩ bạn sẽ mang tặng gì cho cuộc sống, hãy nghĩ là cuộc sống này đang cần bạn.


Nếu nó còn là “đen trắng”, bạn hãy tặng nó sắc màu, nếu nó đang trống rỗng, bạn hãy lấp đầy nó bằng những niềm vui do chính bạn tạo ra, nếu nó còn thiếu vắng nụ cười, đó là nó đang mong chờ nụ cười của bạn… Cuộc sống này là dành cho những con người chủ động, biết tưởng tượng và biết hành động…


Đừng để những khung hình trôi qua vô nghĩa.


Mary Conner


Thục Hân (dịch)



Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015

Người lạ trên đường

Người lạ trên đường

Ba tui thường có những quyết định bất ngờ. Cách đây một tháng, bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà một… chiếc xe hơi. Cũ thôi, nhưng là một cỗ động cơ bốn bánh hẳn hoi, của người quen để lại cho nên không đắt tiền lắm, nhưng vẫn phải gửi vào garage, sửa sang cân chỉnh lại khá nhiều.


Sáng thứ bảy, ba nói: “Trưa nay mấy con đi học về, cả nhà mình đi chơi biển Hồ Cốc qua đêm. Tiện thể ghé Bà Rịa thăm dì Sáu luôn!”. Tui và chị Nhi nhảy lên hò reo. Sau bữa trưa, cả nhà lên xe. Tui ngồi đằng trước kế bên ba. Má và chị Ni ngồi ghế sau.


Gì chứ ba tui lái xe là hết ý. Tiếng động cơ êm êm. Máy lạnh phả hơi mát rù rì. Ngoài trời trưa nắng gắt. Má và chị Nhi chợp mắt, thiu thiu ngủ. Tui vẫn mở mắt tỉnh rụi, nhìn con đường nắng chói chang. Bỗng dưng, chiếc xe thắng két đột ngột. Mọi người suýt nhào về trước. Ba hạ kính. Một người trung niên mặc áo khoác jean bạc màu đang đi vòng qua trước mũi xe, xin ba cho quá giang vào thị xã. Ông ta đã đứng chờ suốt hai tiếng mà chẳng có xe nào dừng lại. Hơi phân vân, nhưng nhìn trời nóng bức bên ngoài, ba gật đầu: “Anh vô ngồi đi!”. Má tính nói gì đó nhưng không kịp nữa. Tui ra ghế sau, ngồi kế chị Nhi, nhường chỗ cho người đàn ông lạ xách một cái túi vải lớn nhem nhuốc lên xe.


Để đến thị xã nhanh hơn, ông khách chỉ cho ba tui quẹo xe vào một con đường hẹp, nói rằng đường này ngắn hơn gần một nửa so với đường lớn. Ba gật đầu. Đường nhỏ nhiều cây nên mát mẻ hơn, tuy nhiên rất vắng vẻ. Lâu lâu mới thấy bóng một mái nhà. Ông khách trả lời ba tui vài câu rồi làm thinh. Qua gương chiếu hậu, tui thấy ông ta nhắm mắt, nhưng… chắc chắn là không ngủ. Má tui cũng thức, lâu lâu nhìn lên ghế trước.


duong2

“Ba tui bật cười: “Anh cũng nghĩ… nhưng nhìn quyển sổ liên lạc học sinh mà ông ấy để trong túi vải, anh biết, đây là một người đàng hoàng. Cho con đi học, rồi quan tâm đến chuyện học tập của con, thì không phải là người xấu đâu!”



Bỗng dưng, động cơ xe phát ra tiếng lạch xạch. Chiếc xe chạy chậm dần. Âm thanh khó chịu vang lên to hơn. Ba đành dừng xe. Má len lén rút ví tiền trong túi nhét vào khe hở giữa nệm và lưng ghế. Không khí trong xe căng thẳng. Chị Nhi nắm chặt cẳng tay tui, siết mạnh. Tui cũng gồng cứng người, tự nhủ nếu có việc gì, sẽ nhảy lên thiệt mau, ứng phó giúp ba.


Vắng lặng. Hai bên đường hun hút rừng cao su. Người đi nhờ xe mở cửa, bước ra ngoài cùng với ba tôi. Hai người mở nắp ca-pô, xem máy. Ông ta xăn tay áo, và xem máy xe rất thành thạo, gọn gàng. Hóa ra, cái túi ông ta xách theo đựng nhiều đồ nghề sửa máy. Ba tôi chỉ đứng kế bên, trợ giúp một tay. Trời tắt nắng dần. Động cơ xe vẫn im lìm. Vẻ mặt của người lạ vẫn lầm lì. Bóng chiều làm cho gương mặt ông ta càng trở nên sắt lại, đáng sợ hơn.


Người lạ chui vào xe, mở khóa. Bỗng, tiếng động cơ vang lên. Ba và tui còn đứng bên hông xe, thì nó đã chạy thẳng về phía trước. Trong xe còn má tui và chị Nhi. Hai cha con tui chạy theo. Tui hét lên lạc giọng. Nhưng kìa, chiếc xe đã dừng lại. Người lạ mặt bước ra, nói với ba tui: “Xe chạy ngon rồi đó. Anh lái xe đi tiếp nghe! Tôi sẽ bắt xe ôm đi sâu vô xã. Nhà tôi ở trỏng. Cám ơn anh và gia đình đã cho tôi quá giang!”. Trong khi tui vẫn còn run, ba bắt tay ông ấy. Cả nhà tui chạy tiếp về hướng thị xã đang lên đèn. Tui ngoái nhìn theo bóng người đàn ông vừa rẽ vào đường nhỏ hơn, rồi mất hút.


Má tui bỗng hỏi: “Sao mình gan vậy, dám cho người lạ đi nhờ xe?”. Ba tui bật cười: “Anh cũng nghĩ… nhưng nhìn quyển sổ liên lạc học sinh mà ông ấy để trong túi vải, anh biết, đây là một người đàng hoàng. Cho con đi học, rồi quan tâm đến chuyện học tập của con, thì không phải là người xấu đâu!”.


Nguyễn Minh



Để tôi được nghe tiếng mưa rơi

Để tôi được nghe tiếng mưa rơi

Hồi tôi còn nhỏ, gia đình tôi sống ở châu Âu. Bố tôi làm chủ một nhà máy dệt, còn mẹ tôi thì bận rộn với việc nuôi nấng chăm sóc chị em tôi… Nhưng đến khoảng năm 1935, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc trỗi dậy và đẩy chúng tôi ra bên lề cuộc sống. Luật sư da màu không được hành nghề. Phụ nữ da màu chỉ được mua sắm ở những cửa hàng nơi hàng hoá và thực phẩm “do người da màu sản xuất” được phép bán. Các bác sĩ không được phép chăm sóc những người thuộc “chủng tộc thấp kém”.


Dần dần, những người không-phải-da-trắng bị buộc phải bán, hoặc đóng cửa các cửa hàng, nhà máy của mình. Học sinh “hạ đẳng” bị buộc phải rời khỏi các trường công, không được đi các phương tiện công cộng.


Không được đi học, tôi đành ở nhà và dành hầu hết thời gian của mình để đọc sách. Tôi hay nằm đọc, và dần dần bỗng thấy vùng mặt hơi đau đau mà tôi cứ nghĩ là chỉ do nằm nghiêng đọc sách quá nhiều bỗng cứ đau nhói từng đợt. Rồi mặt tôi sưng lên. Mẹ nghĩ tôi bị viêm răng. Phải làm sao bây giờ? Tôi đau đến khốn khổ nhưng bác sỹ không muốn chữa cho trẻ con da màu.


Trong cơn lo lắng, bố tôi đã lén đi gặp và năn nỉ một vị nha sĩ. Ông này đồng ý, nhưng đòi rất nhiều tiền, để khám cho tôi vào lúc đêm khuya. Đêm đó, tôi phải thức khuya, mẹ tôi mặc áo trùm kín mít cho cả nhà rồi chúng tôi đi bộ tới phòng khám. Tôi ngồi bẹp dí, khóc thút thít vì đau và vì sợ khi nghe ông nha sĩ nói:


– Bị nhiễm trùng. Cái răng bên cạnh răng hàm phải được nhổ đi.


Ông ta ra sức lay rồi kéo, và cuối cùng cũng bẻ được cái răng ra. Tôi rên rỉ, nước mắt ròng ròng vì đau, nên mẹ tôi khẩn khoản:


– Bác sĩ có thể cho cháu loại thuốc gì để giảm đau được không ạ?


– Không – Ông ta trả lời – Người như các người thì làm sao biết đau! Nó chỉ giả vờ đấy thôi!


Lúc ấy tôi đau muốn ngất đi, và sau này tôi mới hiểu nghĩ chắc bố mẹ còn cảm thấy đau gấp nhiều lần tôi. Bố mẹ phải dìu tôi về nhà. Trời đã tối mịt và không ai nhìn thấy chúng tôi.


giotmua2

“Và trong tôi tràn ngập lòng biết ơn với bố mẹ mình, những người đã vượt qua một đại dương, một cuộc chiến, bỏ lại sau lưng gia tài của cả một đời làm lụng, để cho tôi được hưởng lại những hạnh phúc rất đời thường này…”



Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy trên gối tôi có rất nhiều mủ trắng. Hóa ra, vấn đề không phải là ở cái răng của tôi. Chưa từng là ở cái răng! Mà đó là bệnh viêm tai!


Tôi uống aspirin, lấy bông gạc nóng chườm vào tai, còn mẹ phải nhỏ từng giọt dầu vào lỗ tai tôi với hy vọng nó sẽ khá hơn. Cuối cùng, hình như đã hết nhiễm trùng, nhưng tai phải của tôi nghe ngày càng kém.


Quá lo lắng, bố mẹ tôi gom hết tiền để dành để gửi tôi sang Hà Lan, nơi nạn phân biệt chủng tộc có đỡ hơn vào thời điểm đó, để tôi được chữa bệnh. Nhưng tai phải của tôi điếc hẳn.


Thế rồi, để tôi thật sự được chữa trị, bố mẹ tôi đã bán hết gia sản, đưa cả gia đình sang Mỹ. Sung sướng nhất là tôi lại được đi học, dù phải chọn chỗ ngồi có thể hướng tai trái lên phía giáo viên mà nghe giảng. Nhưng thính giác của tôi tiếp tục giảm, cả ở bên tai trái. Rồi tôi phải nghỉ học.


Bố mẹ tôi không bỏ cuộc. Hai ba năm sau đó, đọc trên báo về một chương trình trợ giúp cho những người khiếm thính ở Đại học Wyoming, gia đình chúng tôi lại chuyển nhà tới Wyoming. Tại Đại học Wyoming, may mắn thay, họ tìm được một thiết bị trợ thính có thể giúp được tôi. Tôi vẫn còn nhớ khi tôi đi cùng bố dọc theo một hành lang của trường, và tôi hỏi:


– Tiếng gì thế hả bố?


– Tiếng mưa đấy – Bố đáp, mắt hơi đỏ lên. Tôi thậm chí đã quên mất tiếng của những giọt mưa rơi xuống đất.


Ngày hôm sau là một ngày mưa gió, vậy mà tôi lang thang cả ngày trên phố để “thưởng thức” tất cả – tiếng lá bay lạo xạo, tiếng mưa đập vào cửa kính, tiếng líu ríu của chim mẹ gọi con về tổ, tiếng ôtô, tiếng còi xe… Thậm chí, cả tiếng giày bước trên những vỉa hè ướt mưa kêu lép nhép.


Và trong tôi tràn ngập lòng biết ơn với bố mẹ mình, những người đã vượt qua một đại dương, một cuộc chiến, bỏ lại sau lưng gia tài của cả một đời làm lụng, để cho tôi được hưởng lại những hạnh phúc rất đời thường này.


Khi tôi về đến nhà, người đã lạnh run vì mưa gió. Bố mẹ đang sốt ruột ngồi chờ tôi, sốt ruột đến mức vừa thấy tôi về, cả hai người đã không kìm được mà mắng cho tôi một trận té tát vì trời mưa mà không về nhà ngay, lại còn không mang theo áo khoác ấm.


Đối với tôi, những lời trách mắng của bố mẹ hôm đó nghe thật… tuyệt vời và ngọt ngào.


Liesel Shineberg


Thục Hân (dịch)



Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

Truyện ngắn: Có những chuyện không phải là cổ tích

Truyện ngắn: Có những chuyện không phải là cổ tích

Mọi chuyện bắt đầu khi tui vớ được một tờ giấy rơi ra từ cuốn vở mới mượn của thằng Tùng: “Người ta nhớ Tùng lắm đó!”.


Chời! Chời! Thằng lớp phó khờ của lớp tôi, yếu ớt hơn cả con gái, lại suốt ngày xách cặp cho nhỏ Ngọc “cà thọt”, nhỏ bị liệt một chân, lớp kế bên – nay đã có người yêu!


Nhưng đó là đứa nào? Là trai hay gái? Hay 99% là “ái” giống nó? Nhưng nhìn toàn diện thì chẳng thấy đứa nào trong trường khả nghi cả. Tui tức tốc gọi điện cho lũ chiến hữu ngay tối hôm ấy, tất nhiên là trừ thằng Tùng, và cười khùng khục vì những tưởng tượng hãi hùng do đám bạn dựng lên.


Sau khi bàn bạc kĩ lưỡng với tụi bạn, tui có nhiệm vụ hết sức quan trọng là điều tra xem “người ta” của thằng Tùng là ai? Thật ra, với những đứa khác trong lớp thì chưa cần hỏi bọn nó đã nói toạc ngay ra tất cả tình iu, tình báo. Đến mức, nhiều khi không muốn nghe mà vẫn phải chịu đựng căng màng nhĩ ra mà gật và lắc đầu lia lịa. Rồi lại còn đau đầu hiến kế nữa chứ. Nhưng thằng Tùng thì khác.


cotich4

“trong lớp thì chưa cần hỏi bọn nó đã nói toạc ngay ra tất cả tình iu, tình báo. Đến mức, nhiều khi không muốn nghe mà vẫn phải chịu đựng căng màng nhĩ ra mà gật và lắc đầu lia lịa. Rồi lại còn đau đầu hiến kế nữa chứ. Nhưng thằng Tùng thì khác…”



Nó chẳng thèm “bình loạn” nửa lời về con gái, hay bất cứ thứ gì lũ con trai… quan tâm. Cả lớp gọi nó là Tùng “ái” cũng bởi cái lẽ phi tự nhiên đó. Con trai gì mà da trắng như trứng gà bóc, lại mịn và… yếu đuối hơn anh chàng Nam trong phim “Bỗng dưng muốn khóc” ấy. Nhưng anh Nam dù gì còn thích con gái. Còn thằng Tùng thì nhìn thấy con gái là nó lủi ngay chỗ khác. Đối với bọn con trai nó cũng không “khấm khá” hơn. Một lần học thể dục, thầy bắt lũ con trai chia phe đá bóng. Thằng Tùng không thể trốn tránh như mọi khi nên nó lóng ngóng vào sân, vẫn mặc luôn quần dài, áo sơ mi; mỗi khi thấy… trái bóng lại “ối” với “ái”. Cả lớp được một trận cười hả hê và gọi “chết” tên Tùng “ái” luôn.


Lại thêm một vụ đình đám nữa, chẳng hiểu vì lý do gì mà nhỏ Lan Anh, hoa khôi của lớp, lại “cua” thằng Tùng cả tháng trời, cuối cùng chẳng được gì còn bị hét ầm lên: “Bà lì lợm vừa thôi! Bà mà không để tui yên là tui méc thầy cô đấy”. Khỏi phải nói nhỏ Lan Anh đau đớn tan tác như thế nào. Ngay ngày hôm sau, nhỏ nói như đinh đóng cột: thằng Tùng là con gái 100%. Trời, ngốc cỡ gì cũng hiểu tin ấy vô lý hết cỡ luôn, nhưng để lấy lòng nhỏ, bọn con trai và có khi cả con gái treo đầy thông báo ở tất cả… phương tiện truyền mồm đại chúng cái tin tức như trời giáng vào đầu thằng Tùng. Vậy mà Tùng chẳng thèm đính chính điều gì. Thế tức là nó thừa nhận, cũng bởi lẽ đó mà lớp tui bỗng nổi như cồn. Chỉ cần giới thiệu: “Tui học lớp thằng ái…” là y như rằng ai cũng biết đó là lớp nào.


May mắn làm sao hôm ấy lớp tui lại được nghỉ tiết Lý, tui sửa soạn một bộ mặt hiền lành nhất có thể rồi đến ngồi gần thằng Tùng đang hì hụi làm bài tập. Tui trả lại cuốn vở cho nó kèm theo lời rủ rê: “Ra cổng trường cà phê đi. Tui buồn quá”. Thằng Tùng ngừng viết và quay lên nhìn tui ngay, nó sững sờ cũng phải vì có bao giờ tui mời nó cà phê đâu. Nhưng chắc tại nhìn mặt tui thảm hại quá nên thằng Tùng đắn đo rồi khẽ gật đầu.


Tui gọi một ly cà phê đá, thằng Tùng gọi một ly cà phê sữa. Đúng là cái thứ nước uống cũng lưỡng tính nốt. Tui cố gắng tỏ ra trầm ngâm buồn khổ nhất có thể:


– Ông sướng thật đấy! Không dính líu đến bọn con gái khó ưa. Tui thì đang đau đầu đây. Chỉ muốn chết quách cho xong…


Nó vừa khuấy cà phê vừa nhíu mày nhìn tui. Khờ cỡ nó, tất nhiên làm sao biết tui đang chọc nó. Giọng nó có vẻ trầm buồn:


– Con trai thì phải dính líu đến con gái chứ ông. Quan trọng là ông có thích người ta thật không đã.


Xém chút nữa tui đã ngoác miệng ra cười vì cái thằng bạn khờ này cũng có lúc muốn trở thành quân sư quạt mo. Hờ hờ! Tui vẫn tỏ ra tội nghiệp:


– Ông không thích con gái nên không biết đấy. Chứ bọn tui chỉ thích người yêu phải đẹp lung linh thôi. Vậy mà nhỏ người yêu của tui thì… bình thường quá!


Ánh mắt thằng Tùng có chút… long lanh:


– Đấy là tại ông không thích người ta thật, nên mới thấy bình thường…


Tui không kìm được… mục đích chính:


– Ông cũng có người ta rồi phải không?


Thằng Tùng có vẻ buồn buồn:


– Ừ… Nhưng nhà tui không thích… Chị Hai còn bảo “người ta” không hoàn hảo, nhưng thử hỏi có ai là toàn diện đâu.


Ôi chời! Lại còn để cả nhà biết nữa chứ. Nếu nó không biết rằng học sinh cấp ba chưa được ba mẹ cho yêu đương, thì cũng phải biết chẳng có phụ huynh nào “bình tĩnh” nổi khi biết con mình… đồng tính. Nó tự tin quá thể rồi, đúng là “lù lù vác cái lu”. Tuy nhiên, tui vẫn cố gắng tỏ ra là đứa hiểu chuyện:


– Chắc hai người gặp nhiều rắc rối lắm hả? Ông thương người ta thật à?


Thằng Tùng gật đầu, mắt nó chan chứa niềm vui:


– Thương chứ! Tụi tui tin cậy và hiểu nhau lắm đó. Bất kể ai nói gì về tui, tui cũng chẳng quan tâm, vì tui biết người ấy hiểu tui là được. Đã bao giờ ông có cảm giác an tâm tuyệt đối với người ta của ông chưa…


Tui lặng im nghe thằng bạn kể chuyện và nhìn nó thật lâu. Ánh mắt, vẻ mặt, giọng nói của nó đầy say sưa và kiêu hãnh. Sao bỗng dưng tui lại thấy những lời nó nói chẳng còn đáng buồn cười. Cái cách nó nói về một người nào đó hoàn toàn không giống cái kiểu mà đám bọn con trai bọn tui thường nói. Phút chốc tui hiểu mình không có quyền cười cợt vào những thứ mà cái thằng bạn ngồi trước mặt mình tỏ ra hết sức trân trọng. Nhưng tui vẫn muốn biết thêm một điều: người yêu nó là ai?


cotich2

“Phút chốc tui hiểu mình không có quyền cười cợt vào những thứ mà cái thằng bạn ngồi trước mặt mình tỏ ra hết sức trân trọng. Nhưng tui vẫn muốn biết thêm một điều: người yêu nó là ai?”



Tui hỏi thẳng:


– Tui muốn biết người yêu ông là ai được không?


Thằng Tùng ngồi lặng im rất lâu, rồi nó rút một tấm hình nhỏ từ trong ví đưa về phía tui. Tay tui nặng trịch, chỉ một giây nữa thôi tui sẽ có tin cực sốc để kể với đám bạn, nhưng sao tui không muốn… Rồi tui nghĩ, dù tấm hình ấy là ai thì tui cũng sẽ xem như không bao giờ nhìn thấy. Không một thằng con trai nào hèn hạ đến mức cười lên sự chân thành của người khác. Bởi nghĩ như thế nên tui đỡ lấy tấm hình. Là Ngọc – cô bạn bị liệt lớp kế bên mà thằng Tùng đưa đón mấy năm nay.


Thằng Tùng không hề giấu diếm mối quan hệ thân thiết với nhỏ Ngọc nhưng chính bọn tui đã cố gắng không bao giờ tin vào sự thật ấy. Chính sự ích kỷ đã khiến bọn tui mặc nhiên thừa nhận một con nhỏ bị liệt thì không thể có… người yêu. Và một “thằng ái” thì cũng… không thể có người yêu. Bây giờ tui mới hiểu tại sao Tùng chấp nhận bị gọi là “ái” chứ không chịu hẹn hò với nhỏ Lan Anh. Tại sao nó không chịu đá bóng, chơi game, tụ tập với đám con trai vào những giờ tan học. Tại sao nó không đưa đón, trò chuyện với con gái mà chỉ luôn luôn chạy sang lớp nhỏ Ngọc mỗi giờ ra chơi. Bọn tui vẫn nghĩ vì nó thương hại nhỏ Ngọc, vì nó bị mọi người chọc phá, vì bất cứ điều gì… Nhưng lại không thể nghĩ vì nhỏ Ngọc là “người ta” của nó.


Phải mất mười lăm phút mỗi buổi sáng để Tùng và Ngọc lên hết cầu thang ba lầu, và cũng mất từng ấy thời gian để đi xuống vào mỗi giờ tan học, nhưng hai đứa học hành luôn đứng đầu hai lớp. Có những chuyện không phải là cổ tích, nhưng nó còn đẹp hơn cổ tích. Chỉ có thể gọi tên đó là sự kì diệu, sự kì diệu được nảy sinh bởi tình yêu thương chân thành mà những kẻ phiến diện, ích kỷ không thể nào nhìn thấy.


Giờ đây trước mặt Tùng tui thấy mình thật nhỏ bé và đáng xấu hổ. Nếu phải kể, tui sẽ kể chuyện về một đứa con trai… rất… rất con trai và một cô nhỏ dễ thương. Quan trọng là hai đứa tụi nó dũng cảm và… đáng yêu biết chừng nào!


Nguyễn Quỳnh



Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

Uyên Linh thu âm ca khúc nhạc phim của Bằng Kiều

Uyên Linh thu âm ca khúc nhạc phim của Bằng Kiều

Mới đây, nữ ca sĩ Uyên Linh đã dành thời gian để vào phòng thu thu âm một ca khúc nhạc phim.


Với giọng hát ngọt ngào ấm áp, nhiều luyến láy ở những nốt ngân cao, Uyên Linh đã được nam ca sĩ Bằng Kiều tin tưởng, giao phó cho cô hát 1 ca khúc nhạc phim trong phim điện ảnh đầu tay mà anh vừa sản xuất, vừa đóng vai chính – bộ phim “Sơn đẹp trai”.


IMG_8528


Theo như Uyên Linh bật mí, đây là một ca khúc mà cô rất tâm đắc sau khi nghe bản nháp (demo). Cô tin rằng bài nhạc phim này sẽ khiến mọi người yêu thích như ca khúc “Chờ người nơi ấy” mà cô từng thể hiện cho phim “Mỹ Nhân Kế” của đạo diễn Nguyễn Quang Dũng vào năm 2013.


IMG_8536


Thông tin từ phía nhà sản xuất và nhà phát hành bộ phim, ca khúc nhạc phim do Uyên Linh thể hiện sẽ sớm ra mắt vào trước Tết để mọi người thưởng thức, trước khi phim chính thức ra mắt vào ngày 06.03.2015.


IMG_8504


Bên cạnh đó, nhà sản xuất cũng tiết lộ, nhạc phim còn có thêm 2 bài do 2 nam ca sĩ và 1 nữ ca sĩ nổi tiếng khác thể hiện. Một trong 2 nam ca sĩ là ca sĩ Bằng Kiều, anh sẽ song ca cùng một giọng nam xuất thân từ cuộc thi X-Factor, còn nữ ca sĩ kia là người chuyên trị dòng nhạc dance và đang được mọi người yêu mến.


IMG_8490




PHIM ĐANG CHIẾU RẠP


Xem thêm

PHIM ĐANG CHIẾU RẠP

  • Sát Thủ Huyền Thoại  - Sát Thủ Huyền Thoại Sát Thủ Huyền Thoại
  • Thư gửi Juliet - Thư gửi JulietThư gửi Juliet
  • Thái Cực Quyền - Thái Cực QuyềnThái Cực Quyền
  •  Cuộc Đua Tử Thần 3: Địa Ngục -  Cuộc Đua Tử Thần 3: Địa NgụcCuộc Đua Tử Thần 3: Địa Ngục
  • THÁi CỰC QUYỀN 2: ANH HÙNG BÁ ĐẠO - THÁi CỰC QUYỀN 2: ANH HÙNG BÁ ĐẠOTHÁi CỰC QUYỀN 2: ANH HÙNG BÁ ĐẠO
  • PHÁT SÚNG CUỐI CÙNG - PHÁT SÚNG CUỐI CÙNGPHÁT SÚNG CUỐI CÙNG
  • 12 Con Giáp - 12 Con Giáp12 Con Giáp
  • Đứa Con Của Quỷ - Đứa Con Của QuỷĐứa Con Của Quỷ
  • Tìm Lại Ký Ức  - Tìm Lại Ký Ức Tìm Lại Ký Ức
  • Băng Đảng Sát Thủ  - Băng Đảng Sát Thủ Băng Đảng Sát Thủ
  •  Ông Trùm Triệu Phú -  Ông Trùm Triệu PhúÔng Trùm Triệu Phú
  • Quân Đoàn La Mã - Quân Đoàn La MãQuân Đoàn La Mã
  • Cuộc Quyết Chiến Của Ma Cà Rồng - Cuộc Quyết Chiến Của Ma Cà RồngCuộc Quyết Chiến Của Ma Cà Rồng
  • Người Hùng Sao Hỏa - Người Hùng Sao HỏaNgười Hùng Sao Hỏa
  • Biệt Đội Đánh Thuê 2 - Biệt Đội Đánh Thuê 2Biệt Đội Đánh Thuê 2
  • Sát Thủ Gợi Cảm - Sát Thủ Gợi CảmSát Thủ Gợi Cảm
Phim Lẻ Mới Cập Nhật

Xem thêm

  • HD
    Xả Thân - Sacrifice
    1 lượt xem
Xả Thân (2011)

Thể loại: Hành Động

Xả Thân Bộ phim kể về cuộc thanh toán lẫn nhau giữa các tay buôn bán ma túy. Với các pha hành động , bắn giết hết sức dã man . Làm cho người xem cảm thấy mát mắt . Ngoài ra phim còn đc có các tình tiết hết sức khăng khít giữa các nhân vật trong phim như Mike : là tên trùm buôn bán ma túy, là anh trai của Angel 1 con tin của các tên trùm ma túy kia muốn Mike làm việc cho hắn và 1 người cảnh sát hết lòng về công việc : John Hebron.

  • HD
    Dòng Dõi Sát Thủ - Assassin's Creed: Lineage
    1 lượt xem
Dòng Dõi Sát Thủ (2009)

Thể loại: Hành Động

Dòng Dõi Sát Thủ :Assassin’s Creed: Lineage là bộ phim ngắn được xây dựng từ cốt truyện Assassin’s Creed II. Bộ phim sẽ có đoạn kể về cuộc sống và cái chết của ngài Giovanni Auditore da Firenze – cha của Ezio, nhằm giúp game thủ hiểu hơn về cốt truyện trò chơi. Ngoài ra, bức màn bí mật giữa chàng sát thủ này với Leonardo Di Vinci cũng được làm rõ trong bộ phim.

  • HD
    Lấy Độc Trị Độc :Cái Giá Phải Trả - Equilibrium
    1 lượt xem
Lấy Độc Trị Độc :Cái Giá Phải Trả (2002)

Thể loại: Hành Động

Lấy Độc Trị Độc :Cái Giá Phải Trả :Ở một thế giới trong tương lai, một chế độ hà khắc đã xóa bỏ chiến tranh bằng cách loại bỏ cảm xúc của con người : tất cả những người có trữ tranh, sách, hoặc có cảm xúc đều bị giết.

  • HD
    Kẻ Phản Bội - Traitor
    1 lượt xem
Kẻ Phản Bội (2008)

Thể loại: Hành Động

Trong vai Samir Horn (Don Cheadle) quê quán xứ Sudan, quốc gia nhỏ thuộc vùng Trung Ðông. Lúc nhỏ Samir chứng kiến cảnh ông bố bị khủng bố giết chết. Lớn lên lưu lạc sang Hoa kỳ, nhập ngũ rồi cộng tác với cơ quan FBI. Samir rất sùng đạo Hồi, trong bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng dẫn nhập bằng kinh Koran và sớm trưa tối anh không bỏ sót buổi cầu kinh nào

  • HD
    Nữ Tu Báo Thù -  Nude Nuns With Big Guns
    1 lượt xem
Nữ Tu Báo Thù (2010)

Thể loại: Hành Động

Khi đưa cô nguyện trở thành một nữ tu, chị Sarah bị lạm dụng, bị tẩy não và bị đánh thuốc mê vào trình bởi các giáo sĩ tham nhũng...

  • HD
    Chạy Trốn -  Escape
    1 lượt xem
Chạy Trốn (2012)

Thể loại: Hành Động

  • HD
    Bình Minh Đỏ - Red Dawn
    1 lượt xem
Bình Minh Đỏ (2012)

Thể loại: Hành Động

Bình Minh Đỏ :Thời kỳ cuối của cuộc chiến tranh thế giới lần thứ 3. Tại miền trung nước Mỹ, 1 nhóm thanh niên buộc phải cùng nhau chiến đấu để bảo vệ thị trấn quê hương họ, đất nước họ khỏi sự xâm chiếm của quân đội Xô Viết. Giữa thập niên 1980.

  • HD
    Quyết Tâm Rửa Hận - Boot Tracks
    1 lượt xem
Quyết Tâm Rửa Hận (2012)

Thể loại: Hành Động

Nội dung phim : Quyết Tâm Rửa Hận Sau khi ra tù Charlie Rankin ráo riết kiếm tìm kẻ đã hãm hại mình, nhưng khi âm mưu quá lớn anh dần đánh mất bản thân mình và lún dần vào tội ác. Liệu tình yêu có giúp anh trở lại đúng bản chất của mình?

Phim Bộ Mới Cập Nhật

Xem tiếp

  • Pháp Võng Truy Kích -
    448 lượt xem
Pháp Võng Truy Kích (2012)

Thể loại: Hành Động

Trong phim Pháp Võng Truy Kích :Bộ Phim Pháp Võng Truy Kích xoay quanh Câu Chuyện pháp lý của các vụ kiện, cuộc sống của Những luật sư. Ngoài vấn đề đầu tranh cho công bằng của pháp luật khi họ ra tòa,Pháp Võng Truy Kích còn đan xen những tình cảm của các nhân vật và có vấn đề nhạy cảm khác. Trong Pháp Võng Truy Kích lần này sẽ Tập trung vào hai cặp đôi: Cam Tổ Cán- Thiên Lam, Ba Địa - Mỹ Thần. Chi tiết: http://phim74.net/

  • HD
    Tín Nghĩa - Thần Y - Faith
    87 lượt xem
Tín Nghĩa - Thần Y (2012)

Thể loại: Võ Thuật, Cổ Trang, Tình cảm

Nội Dung Phim: Tín Nghĩa - Thần Y Tín Nghĩa - Thần Y: là bộ phim lịch sử có chủ đề xuyên không, xoay quanh cuộc gặp gỡ định mệnh của một nữ bác sĩ phẫu thuật (Kim Hee Sun đóng) và một chiến binh (Lee Min Ho đóng) của triều đại Goryeo. Anh đến tương lai để đưa nữ bác sĩ xuyên không trở về quá khứ.

  • 	 Giải Cứu Thế Giới 4 - Heroes Season 4
    72 lượt xem
Giải Cứu Thế Giới 4 (2009)

Thể loại: Phiêu Lưu, Viễn Tưởng

Trong phim Giải Cứu Thế Giới 4 :Nếu một ngày kia, khi mở mắt tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ, bạn bất ngờ có được năng lực siêu nhân, bạn có thể bay, có thể ngưng đọng thời gian và không gian, có thể vẽ được tương lai, có khả năng tự chữa lành vết thương, có thể nghe được suy nghĩ của những người xung quanh hay có thể là 1 quả bom nguyên tử sống

  • Xin Lỗi Anh Yêu Em - I'm sorry I love you
    63 lượt xem
Xin Lỗi Anh Yêu Em (2004)

Thể loại: Tâm Lý, Tình cảm

Trong phim Xin Lỗi Anh Yêu Em :'Xin lỗi anh yêu em' - tình yêu trong bi kịch Một ngày nọ, tại Australia, Cha Moo Huyk, một tay anh chị có máu mặt, tình cờ đụng phải Song Eun Chae, một cô gái yếu đuối bị lừa mất hết hành lý và tiền bạc trên đường ra sân bay. Moo Huyk ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ Eun Chae không hề suy tính.

  • Thợ săn thành phố -
    20 lượt xem
Thợ săn thành phố (2011)

Thể loại: Hành Động, Võ Thuật,Tâm Lý

Trong phim Thợ săn thành phố :Bộ phim City Hunter được chuyển thể từ truyện tranh ăn khách nhất Nhật Bản ra đời năm 1983. Bối cảnh của City Hunter phiên bản Hàn Quốc không phải là Tokyo thập niên 80, mà là Seoul năm 2010. Trong phim, Lee Min Ho vào vai một anh chàng háo sắc.

  • Nhớ Em -
    17 lượt xem
Nhớ Em (2012)

Thể loại: Tâm Lý

Trong phim Nhớ Em :Thất bại của tình yêu đầu tiên có thể ảnh hưởng đến mọi thứ mà bạn sẽ làm, và nó cũng ảnh hưởng đến mọi quyết định của bạn sẽ đưa ra trong quãng thời gian còn lại của cuộc đời".

  • Tiệm Rau Của Anh Chàng Độc Thân - Bachelors Vegetable Store
    194 lượt xem
Tiệm Rau Của Anh Chàng Độc Thân (2012)

Thể loại: Tình cảm

Trong phim Tiệm Rau Của Anh Chàng Độc Thân :Nội Dung Phim Tiệm Rau Của Anh Chàng Độc Thân: cac ban se thay dc su no luc cua con nguoi chung taTiệm rau của anh chàng độc thân (Bachelor’s Vegetable Store) là series phim truyền hình được dựng dựa trên một cuốn sách ăn khách xuất bản năm 2003. Cuốn sách kể về con đường lập nghiệp của anh chàng trẻ tuổi Lee Young Seok.

  • HD
    Một Nửa Đồng Thoại - Fairytale
    70 lượt xem
Một Nửa Đồng Thoại (2012)

Thể loại: Tình cảm

Trong phim Một Nửa Đồng Thoại :triệu Đình Huyên và Triệu Đình Vũ là cặp chị em song sinh bị chia cắt từ nhỏ, do ông nội tuổi đã cao, người chị lại mắc bệnh nặng, cô em gái Triệu Đình Vũ được tìm về nhà để gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia đình