Tôi từng đọc câu chuyện vui về một người tuyển sinh cho lớp học nhảy dù. Ông ta giải thích việc huấn luyện học viên nhảy dù như sau: “Khóa học nhảy dù kéo dài ba tuần lễ. Tuần đầu tiên, chúng tôi tách riêng những người đàn ông, và loại những cậu bé” (có lẽ họ cũng tách riêng những người phụ nữ và loại những cô bé). Và ông ấy nói tiếp: “Tuần thứ hai, chúng tôi tách riêng những người đàn ông và những kẻ ngốc nghếch. Rồi tuần thứ ba, những kẻ ngốc nghếch sẽ nhảy”.
Có lần, tôi tới thăm vài người bạn ở một bang khác, và chúng tôi cùng ngồi ngoài trời, ngắm những người chơi tàu lượn bay vút ngang trên đầu, với những cánh dù lượn đủ màu sắc rực rỡ. Họ lao tít lên bầu trời, tới những luồng không khí ấm – mà chúng ta không nhìn thấy được – và có lúc lại lượn lờ như thể đang thư giãn. Họ tin tưởng vào thiết bị, cũng như khả năng của mình. Nhưng việc này có rủi ro không? Có thể là hơi rủi ro một chút. Nhưng đúng là một trải nghiệm không thể quên!
Anh trai tôi rất mê leo núi. Bằng những dụng cụ đơn giản nhất, anh ấy đi trèo hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Có một lần, anh ấy bị ngã và gãy tay, nhưng chỉ vừa bình phục, anh ấy lại tiếp tục đến với những ngọn núi. Tại sao vậy? Việc đó có rủi ro không? Có thể, nhưng anh ấy thích cảm giác hài lòng khi chinh phục được những ngọn núi, và thành công trong một công việc khó khăn như thế.
Tất nhiên, chúng ta không cần phải tham gia vào những môn thể thao cảm giác mạnh để nếm trải rủi ro. Bạn cứ thử nghĩ đến việc mua cổ phiếu xem. Tôi nghe người ta nói rằng tháng 10 là một trong những tháng nhiều rủi ro nhất để mà mua cổ phiếu. Những tháng “nguy hiểm” còn lại là tháng 1, tháng 2, tháng 3, tháng 4, tháng 5, tháng 6, tháng 7, tháng 8, tháng 9, tháng 11 và tháng 12.
Trong mọi lĩnh vực của cuộc sống đều có rủi ro. Nhưng chẳng phải có một số điều xứng đáng với những rủi ro đó sao? Vincent van Gogh thì nói thế này: “Những người đánh cá biết rằng biển cả là nguy hiểm và những cơn bão là rất khủng khiếp, nhưng họ chưa bao giờ thấy những mối nguy hiểm này là đủ lý do để họ chỉ ở lại bờ”. Mặc dù không ai khuyên rằng bạn phải liều lĩnh, nhưng đôi khi, có những lý do đúng đắn để chấp nhận những rủi ro cần thiết. Thực tế, tôi tin rằng chúng ta không thể sống một cuộc sống trọn vẹn mà đồng thời né tránh được tất cả mọi rủi ro. Thường thì chúng ta sẽ có một lựa chọn: chúng ta có thể chọn sống dũng cảm, hoặc chúng ta có thể chọn nỗi sợ hãi. Nhưng hãy đảm bảo chắc chắn việc này: rằng điều bạn chọn thực sự quan trọng với bạn.
Đặc biệt khi liên quan đến những quyết định lớn trong cuộc sống: quyết định theo đuổi một ý tưởng táo bạo. Vừa học vừa làm. Thay đổi ngành học. Chuyển tới một nơi ở mới. Chấm dứt hoặc bắt đầu một mối quan hệ… Tất cả những điều này đều là những lựa chọn có hai mặt. Bạn có thể lắng nghe trái tim mình, hoặc bạn có thể quyết định không chấp nhận rủi ro, không làm điều mà bạn thấy sợ hãi và, có thể là, sống vừa phải chứ không sống trọn vẹn.
May Kay Ash, nhà sáng lập hãng mỹ phẩm xa xỉ nổi tiếng Mary Kay Inc., có lần bình luận: “Rất nhiều người sống và chết khi bản nhạc của họ vẫn không được chơi. Họ không bao giờ dám thử”. Điều đó có thật không? Nếu đúng thì tôi nghĩ như thế thật đáng buồn. Có phải vì hầu hết mọi người đều hay sợ hãi không? Vì đến khi bạn nhiều tuổi, bạn sẽ không muốn nhớ lại và kể rằng mình đã luôn chọn cách an toàn. Bạn sẽ muốn có thể kể rằng bạn đã chơi bản nhạc của mình. Bạn sẽ muốn có thể nói rằng bạn đã cố dang rộng đôi cánh và bay. Bạn sẽ muốn tin rằng bạn đã chấp nhận những rủi ro hợp lý, vào những thời điểm thích hợp.
Không phải lúc nào tôi cũng chọn con đường an toàn nhất. Tôi đã mắc sai lầm, rất nhiều là khác. Đôi khi tôi bước quá sớm và bước hụt. Đôi khi tôi phải chịu hậu quả. Nhưng tôi đã học được một điều quan trọng trên đường đi: lắng nghe tiếng nói của trái tim mình. Tôi đã học được rằng con đường an toàn nhất không phải luôn là con đường tốt nhất. Và tôi học được rằng tiếng nói của nỗi sợ hãi không phải lúc nào cũng đáng tin. Tôi cũng học được rằng, nếu tôi muốn sống cuộc sống của mình thật trọn vẹn, thì tôi không được để cho bản nhạc mãi mãi im lặng ở bên trong mình.
Bạn luôn chọn cách an toàn? Hay bạn sẽ chơi bản nhạc của mình?
Thục Hân (dịch)