Bạn thân mến, mỗi ngày mới sang, Hoa Học Trò Online sẽ dành tặng bạn một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng nhiều điều thực sự ý nghĩa về cuộc sống xung quanh ta.
Như một ly cà phê đậm đà dành tặng bạn mỗi ngày mới sang, để bạn cùng cảm nhận nét đẹp dung dị của cuộc đời, thêm cảm hứng học tập và yêu mến mọi người.
Chiếc khăn không bình thường
Bố tôi đã mua nó ở một quầy hàng bán đồ nhằm quyên góp tiền từ thiện, với giá 4,97 đôla.
Nó là một chiếc chăn len chẳng có gì đặc biệt – kẻ ô vuông chéo màu đỏ với đường viền ở các mép. Khi còn mới, có vẻ nó cũng đẹp đẽ và màu mè chói lọi lắm; nhưng sau gần 20 năm sử dụng – theo lời kể của bố tôi – thì màu sắc đã phai đi và có những chỗ mòn xơ ra đến nỗi có thể nhìn xuyên qua được. Tôi thì thấy cái chăn vừa nóng vừa ngứa, nhưng bố tôi cứ kiên quyết bảo vệ nó.
- Nó không phải là một cái chăn bình thường đâu – Bố cứ bảo như vậy.
Cái chăn rất to, và chúng tôi gọi nó là “chăn ôtô” – bởi đó chính là nơi nó “cư ngụ” giữa những lần đi dã ngoại hay các kỳ nghỉ của gia đình chúng tôi. Nó được gấp gọn và đặt trong cốp sau của chiếc xe Chevy ’68 của bố, sẵn sàng “phục vụ” bất kỳ lúc nào. Trong suốt tuổi thơ của tôi, tôi nhớ hầu như nó toàn được dùng làm chăn picnic – tức là như một tấm thảm trải lên đá, cát và cả những cái lá thông nhọn.
Chiếc chăn của bố tôi bắt đầu “sự nghiệp” kỳ lạ của nó không bao lâu sau khi bố mẹ tôi cưới nhau. Hồi ấy, bố mẹ đang đi xe ôtô dọc theo một con đường lớn với rất nhiều cây cối hai bên thì chợt thấy khói bay lên ở phía xa xa. Lúc đầu, bố mẹ tôi cho rằng đó chỉ là người ta đốt lửa trại và chẳng có gì nguy hiểm cả. Tuy nhiên, khi đến gần thì hoá ra đó là một ngọn lửa cháy âm ỉ trong bụi cây, mà gần đó thì có rất nhiều lều gỗ của người dân. Không có ai xung quanh và cũng không có thời gian để bỏ phí, tất cả xông vào chiến đấu với ngọn lửa nhỏ – cả bố tôi, mẹ tôi và chiếc chăn ôtô. Bố mẹ đã dùng nó để đập liên hồi kỳ trận vào bụi cây bắt lửa. Cuối cùng, ngọn lửa được dập tắt nhưng chiếc chăn trông cũng thảm hại hơn một chút. Thế nhưng bố tôi cứ bảo rằng cái màu bạc phếch của chiếc chăn càng làm cho nó trông “cá tính” hơn.
Vài năm sau, bố đỗ chiếc xe cũ màu xanh biển của gia đình chúng tôi ở một con phố để ghé vào tiệm thuốc. Nhưng khi ra khỏi xe thì bố thấy ở góc phố, có điều gì đó không bình thường. Thế là bố lại gần để xem có vấn đề gì không. Tại đó, trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều tối, giữa đường phố vắng hoe, bố thấy một phụ nữ đang chuyển dạ và đau đớn ngồi tựa vào góc ngoài của một toà nhà, mệt đến mức không kêu lên được. Bố vội chạy tới giúp cô ấy – cùng với chiếc chăn để quấn cho cô ấy khỏi lạnh – và lái xe chở cô ấy đến bệnh viện. Gia đình cô ấy đã tỏ ra rất biết ơn vì sự giúp đỡ nhiệt thành của một người hoàn toàn xa lạ và thậm chí còn nhờ bố đặt tên cho em bé.
Sau đó, trong một thời gian dài, chiếc chăn chở về với vai trò quen thuộc của nó: chúng tôi trải nó ra ngồi xem bắn pháo hoa, ngồi xem phim ngoài trời… Nó giúp bố tôi đỡ đau lưng trong những lần lái xe đường dài. Một lần, khi trời trở lạnh đột ngột trong một chuyến đi dã ngoại, tôi vẫn nhớ là mình đã sung sướng thế nào khi được chui vào trong chiếc chăn cũ đó cùng với hai người chị của mình.
Vài năm sau, có lần bố tôi chứng kiến một tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc vào lúc sáng sớm. Theo bản năng, bố dừng xe ngay lập tức và chạy lại gần chiếc xe bẹp dúm vì lao lên hè và tông vào cột điện thoại. Trong xe là một cô gái trẻ, chảy rất nhiều máu và đang run cầm cập. Bố tôi kể rằng khi nhìn thấy cô gái đó, bố nghĩ ngay đến mấy chị em tôi. Bố vội lấy cái chăn quấn quanh cô gái, an ủi cô rằng mọi việc sẽ ổn thôi. Theo lời các bác sĩ sau đó, thì chính chiếc chăn đã giữ ấm cho cô gái, giúp cô không bị sốc và giữ được bình tĩnh cho đến khi xe cấp cứu tới.
Chiếc chăn ôtô kết thúc thời gian tạm trú đáng nhớ ở gia đình chúng tôi vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Một người đàn ông vô gia cư thường ngồi tránh gió ngoài cửa công ty nơi bố tôi làm việc, hôm đó đã hỏi xin bố tôi ít tiền lẻ. Sau khi đưa cho ông ấy ít tiền cùng cả chiếc bánh sandwich làm bữa sang của mình, bố tôi nghĩ ngợi một chút rồi quay ra xe ôtô, lấy chiếc chăn từ vị trí quen thuộc của nó – trong cốp sau – và đưa nó cho người đàn ông kia. Bố tôi nói rằng lần gần đây nhất bố nhìn thấy ông ấy, thì ông ấy vẫn khoác chiếc chăn trên vai.
Sau đó, mẹ tôi mua cho bố một chiếc chăn ôtô mới, nhưng nó không giống với cái cũ. Nó màu xanh biển và rất mềm mại, không có vết vá nào, không có chỗ nào cũ mòn đến mức nhìn xuyên qua được, không có những vết ố và những đường viền bị xơ chỉ. Tất nhiên, nó là một chiếc chăn rất tốt và có thể sau này nó cũng lao vào những “sứ mệnh” đặc biệt cùng với bố tôi.
Nhưng chiếc chăn len cũ thì vẫn chiếm một chỗ trong “lịch sử” của gia đình chúng tôi. Bởi vì dù sao thì – như lời bố nói – nó cũng không phải là một chiếc chăn bình thường.
Natalie Walker Whitlock
Thục Hân (dịch)