Bạn thân mến, mỗi ngày mới sang, Hoa Học Trò Online sẽ dành tặng bạn một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng nhiều điều thực sự ý nghĩa về cuộc sống xung quanh ta.
Như một ly cà phê đậm đà dành tặng bạn mỗi ngày mới sang, để bạn cùng cảm nhận nét đẹp dung dị của cuộc đời, thêm cảm hứng học tập và yêu mến mọi người.
Người ngửi sách
Tôi là một người rất hay ngửi sách.
Tôi thừa nhận điều đó mà chẳng thấy ngại hay sợ mọi người nghĩ rằng mình bị điên. Thỉnh thoảng, khi tôi gặp những người bạn sau khi mua được một cuốn sách quý ở hiệu sách cũ, hoặc một buổi “thanh lý đồ trong nhà”, tôi sẽ cười toe và nói: “Nhìn xem tớ vừa mua được cuốn sách này! Nó thơm cực kỳ đấy!”. Nhưng thường thì tôi được đáp lại bằng một cái nhìn ngơ ngác hoặc lúng túng hoặc dò hỏi.
Cũng có những người hỏi lại:
- Cậu nói là cuốn sách ngửi rất thơm ư?
Và khi tôi gật đầu, chìa cuốn sách cho họ, thì họ lắc đầu như thể tôi có vấn đề về thần kinh và nói:
- Sao cậu lại ngửi sách? Quái lạ thế! Sách là để đọc cơ mà!
Câu hỏi đó tôi cũng không có câu trả lời. Tôi không nhớ được chính xác là khi nào mình bắt đầu ngửi sách. Nhưng kỷ niệm đầu tiên về việc tôi ngửi một cuốn sách là khi tôi khoảng 9 tuổi, ở một hiệu sách trong thị trấn.
Đó là một mùa hè cực kỳ nóng vào đầu những năm 1980, và ở La Junta, bang Colorado, có rất ít chỗ để tránh nóng. Hồi đó không như bây giờ – trẻ con có thể đi bộ hoặc đạp xe đi khắp nơi mà chúng thích. Mẹ tôi chẳng bao giờ lo tôi bị bắt cóc cả.
Thế là một buổi trưa, tôi đi bộ dọc theo những con phố nắng nóng kinh người, với đôi dép kêu lẹt bẹt vì nó dường như sắp chảy ra. Tôi đi tới khu trung tâm – nơi tôi chưa bao giờ đặt chân tới. Và ở đó, tôi nhìn thấy một cửa hàng sách rất to, mát lạnh!
Đối với tôi, những cửa hàng sách chẳng khác nào “thánh địa”, nhưng ở gần nơi tôi ở chỉ có một thư viện nhỏ, rất ít sách thiếu nhi, nên các cô thủ thư chẳng mấy mặn mà khi bọn trẻ con như tôi bước vào. Tim tôi đập mạnh lên khi nhớ lại những câu chuyện mẹ kể, và tôi tưởng tượng ra rằng vào trong hiệu sách kia, tôi có thể cưỡi trên cùng một con thuyền dọc theo dòng sông Mississippi hùng vĩ cùng với Huck Finn, hoặc bay trên những tấm thảm Ba Tư sặc sỡ… Mà chưa hết, cửa hàng sách đó lại có máy lạnh! Ngay lập tức, nó trở thành nơi tôi muốn vào nhất trên thế giới này!
Luồng không khí lạnh ập tới khi tôi mở cửa khiến tôi có cảm giác kỳ lạ. Như là nghe thấy một câu chào lanh canh: “Ah, xin mời bạn vào! Chúng tôi (tức là cửa hàng và những cuốn sách) đang đợi bạn đấy!”.
Tôi không biết tại sao ở cửa hàng ngày, người ta lại đặt phần sách thiếu nhi ở tầng trên, nơi chẳng có người bán sách hay quản lý. Đối với tôi, đó là một thực tế hoàn hảo!
Tôi nhẹ nhàng leo lên tầng trên, cẩn thận chọn hai cuốn sách tôi ngồi vào chiếc ghế vải để tham gia vào những cuộc phiêu lưu cùng những người bạn trong các câu chuyện kỳ thú. Hiệu sách rất yên tĩnh, nên chẳng ai làm phiền trong khi tôi khám phá những hành trình mới lạ cả.
Tôi đang ngồi đọc sách say sưa thì chợt nghe có tiếng động. Ngẩng lên, tôi thấy hai ông bà cụ đứng ngay trước mặt. Họ đều đeo bảng tên, ông cụ là Tumnus và bà cụ là Lucy – chứng tỏ họ là người của hiệu sách. Tôi tái mặt – vì dù sao, tôi cũng chưa bao giờ vào một hiệu sách lớn ở trung tâm thế này, và tôi nghe mẹ nói rằng việc ngồi ghế đọc sách chỉ có thể thực hiện ở thư viện. Còn hiệu sách là nơi để mua sách!
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, ông Tumnus và bà Lucy lại mỉm cười rất hiền.
- Chúng ta là chủ hiệu sách này, cô bé khách quý ạ – Ông Tumnus nói – Chúng ta rất vui vì có những người khách như cháu. Những đứa trẻ biết yêu quý những cuốn sách luôn là khách quý của chúng ta. Cháu ăn bánh và uống trà nhé?
Gần như ngay lập tức, bà Lucy quay ngay ra cái bếp nhỏ gần đó – mà bây giờ tôi mới để ý, sau này tôi đoán là hai ông bà ở luôn trong hiệu sách của chính mình – và bê ra một cốc trà sữa nóng. Còn ông Tumnus rút ra một cây sáo và bắt đầu thổi. Tôi ngừng đọc sách, tim đập những nhịp vui vẻ, cảm thấy như mình đang lạc vào một câu chuyện thần tiên nào đó, và được gặp những người bạn mới tuyệt vời, tất nhiên rồi.
Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng tượng mình là một cô công chúa nhỏ trong một câu chuyện trong sách, được… phục vụ bởi những tiếng sáo trong vắt, ngồi trước lò sưởi lắng nghe lửa tí tách reo. Tôi ôm cuốn sách đang đọc vào ngực, và không biết từ lúc nào, tôi ngồi co chân, thậm chí chúi mũi xuống cái bìa sách. Tôi chưa từng thấy một cuốn sách nào thơm như thế. Mùi thơm ngọt và ấm nóng, tạo cảm giác vô cùng dễ chịu khi bạn ngồi trong một căn phòng máy lạnh sạch sẽ.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, tôi biết rằng mùi tôi ngửi thấy không phải là từ cuốn sách! Đó là mùi những chiếc bánh đang được bà Lucy rán trong chảo ở căn bếp nhỏ. Và tất nhiên, tôi là “thượng khách” được thưởng thức những chiếc bánh đó.
Chẳng hiểu làm sao, từ hồi đó, tôi rất hay ngửi những cuốn sách mình mới mua. Dù không bao giờ ngửi được cuốn sách nào thơm mùi… bánh như trong hiệu sách của ông Tumnus nữa, nhưng tôi vẫn tìm thấy một mùi thơm riêng của sách. Tôi cũng không thể nói với các bạn đó là mùi gì, mùi bìa cứng, hay mùi mực, hay mùi giấy, hay một hoá chất nào đó để bảo quản sách, hay chỉ là… bụi… Hoặc là sự kết hợp tất cả những điều đó… Tôi không biết.
Điều duy nhất tôi tin là những cuốn sách luôn có một mùi đặc biệt – do sự yêu quý của người đọc đối với chúng, và do sự yêu quý của những người lớn đối với những đứa trẻ ham đọc sách.
Thỉnh thoảng, tôi gặp một người cũng có thói quen ngửi sách. Thực ra là rất hiếm khi, nhưng khi chúng tôi gặp nhau ở hiệu sách, chúng tôi chỉ gật đầu, mỉm cười và hiểu nhau.
Một hành động tử tế của người lớn tạo nên một thói quen kỳ lạ cùng với niềm yêu mến sách của một đứa trẻ. Và đứa trẻ luôn tự hào về điều đó.
Christal Bricker
Thục Hân (dịch)