Bố tôi là lập trình viên ít nói và hơi khó gần. Ngoài chuyện học của tôi ra, hai bố con không có nhiều đề tài để trò chuyện. Một phần vì bố khá bận. Việc ở công ty nhiều khi làm không hết, bố lại đem về nhà. Kho chất đồ được bố sửa lại để làm phòng làm việc riêng. Bố tự tay sơn lại tường, đóng kệ gỗ và bàn làm việc. Mất cả tháng căn phòng mới hoàn tất. Tôi thích mê cánh cửa gỗ gắn tay nắm đồng. Phòng làm việc của bố không rộng lắm nhưng có tận hai cửa sổ nhìn thẳng ra khu vườn trồng cải cúc phía sau nhà. Ban ngày cửa phòng khóa, tối bố về, phòng cũng đóng im ỉm. Tôi chỉ còn cách lén lút chiêm ngưỡng “căn phòng bí mật” qua hai ô cửa sổ nhỏ.
Một lần, canh trúng lúc bố có việc vội đi, cửa phòng quên khóa, tôi đẩy cửa vào. Một thiên đường sách tin học. Cây đàn guitar cũ treo ngay ngắn trên tường và chậu xương rồng đặt ở góc trái bàn làm việc khiến tôi thích thú. Bố chưa bao giờ nói mình biết chơi guitar, còn cây xương rồng chắc mẹ đã mua rồi đặt ở đó. Máy tính của bố vẫn mở. Tôi nhấp chuột và trong tích tắc, hiện lên một game mới toanh đang được bố lập trình ở công đoạn cuối. Tôi thận trọng rê chuột, xem một tí, định sẽ rời khỏi phòng ngay sau ít phút. Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị thoát khỏi chương trình thì rắc rối xảy đến: Ly nước trên bàn bị xô nghiêng, đổ ập xuống bàn phím. Nhanh như cắt, tôi rút ổ cắm điện, tắt laptop, dốc ngược bàn phím để nước không thấm sâu vào các mạch điện. Sau khi thu dọn bãi chiến trường, tôi buồn bã khép cửa phòng. Chút nữa bố về, tôi không biết phải thú tội như thế nào đây. Tôi không sợ đòn, vì bố chưa bao giờ đánh đòn tôi cả. Tôi cũng không sợ mắng, vì nếu có mắng, bố cũng chỉ nói vài câu. Tôi sợ bố mất niềm tin, vì bố vẫn bảo với tôi rằng: Học cách tôn trọng sự riêng tư của người khác là một điều vô cùng quan trọng.
Bữa tối trôi qua nặng nề với tôi. Bố vui miệng khoe với cả nhà về một phần mềm game mới sắp hoàn tất. Nếu dự án này thành công, bố sẽ tặng cả nhà một chuyến du lịch biển. Tim tôi nghẹn lại. Sau bữa ăn, bố xem nốt chương trình thời sự rồi pha một tách cà phê mang vào phòng làm việc. Tôi chạy tới, định gọi bố để thú tội thì cánh cửa phòng khép lại. Từng giây chậm chạp trôi qua. Tôi cứ ngồi bất động ở phòng khách. Cánh cửa phòng làm việc của bố bật mở. Bố vào bếp lấy một ly nước lọc, rồi trở lại phòng. Bố không nhìn tôi, gương mặt cũng không lộ vẻ cáu giận. Không có chuyện gì xảy ra cho đến tận sáng hôm sau, tôi mới tin chắc rằng bàn phím laptop của bố không bị hỏng hóc, còn vụ ổ cắm điện bị rút có lẽ là do bố đã không để ý rồi.
Phần mềm game của bố hoàn tất, người đầu tiên được bố cho xem thành quả không phải chú Trung trưởng dự án, mà là… tôi. Bố gọi tôi vào phòng. Trên bàn làm việc của bố là hai chiếc laptop mở sẵn. Bố kéo ghế bảo tôi ngồi. Hai bố con tôi chơi game. Không thể diễn tả được cảm giác sung sướng của tôi lúc đó. Tôi tự hào và ngạc nhiên về bố kinh khủng. Tôi chưa bao giờ thấy bố chơi game và cười một cách thoải mái như thế. Kết thúc game, bố thắng. Dù thua, tôi không những không buồn mà còn cảm thấy nhẹ nhõm kinh khủng. Hai bố con tôi chưa bao giờ gần gũi và vui đến thế. Và tôi quyết định thú nhận tất cả.
- Cách đây hai tuần, con đã lẻn vào phòng làm việc xem trộm phần lập trình game của bố.
- Vậy sao? – Bố nhấp một ngụm cà phê.
- Con làm đổ ly nước vào bàn phím. Con đã rút ổ cắm điện, tắt laptop và dốc ngược bàn phím…
- Con xử lý nhanh đấy!
- Bố… không thấy sự thay đổi gì ạ? – Tôi thì thào, không dám nhìn bố.
- Không. Bố biết hết.
- Bố đã không mắng con.
- Mắng thì được gì nào? Để con tự suy nghĩ và thú nhận thế này có phải nhẹ nhõm hơn nhiều không?
Tôi rời phòng làm việc của bố khá khuya. Đó đã không còn là căn phòng bí mật với tôi nữa. Bố cho tôi xem những quyển sách Tin học mới nhất, cây guitar gắn bó với bố mẹ suốt bốn năm Đại học, cả phần mềm game bố đang thử sức. Bố véo nhẹ tai tôi: “Không có bí mật nào trong ngôi nhà này cả. Những cánh cửa sinh ra không phải để tạo ra khoảng cách, con gái nhé. Nếu con thích, cứ mở khoá, vào phòng này mà chơi. Miễn đừng đổ nước vào máy laptop…”
Tôi nhìn bố ở khoảng cách thật gần và nhận ra: Thú vị hơn cả một bí mật, là chẳng nên có bất cứ một bí mật nào cả. Chỉ có những bài học trìu mến mà mỗi người sẽ tự tìm thấy trong ngôi nhà của mình.
LINH ĐAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét