Có những lúc chúng ta tự hỏi rằng tại sao chúng ta cho phép mình quan tâm đến thể thao quá nhiều như thế. Khi tôi lớn dần lên, cái suy nghĩ ngây thơ rằng “đó chỉ là một trò chơi” cũng biến mất dần. Thể thao cũng là một cách kinh doanh, và có khi nó cũng rất tồi tệ. Bạn đọc thấy những vận động viên dùng thuốc kích thích, những vụ cãi vã, chơi xấu… Kể cả trong thể thao của trẻ em, cũng có những bậc cha mẹ không hiểu được sự khác nhau giữa việc con mình bị bắt nạt và việc con mình ở trong một đội thể thao tồi. Những điều như thế này khiến tôi muốn ngừng chú ý đến thể thao. Nhưng rồi tôi lại đọc thấy những điều như câu chuyện vừa xảy ra ở bang Wisconsin – điều nhắc tôi nhớ lại rằng thể thao có thể đáng ngạc nhiên đến thế nào.
Noah VanVooren – bị hội chứng Down bẩm sinh – đã là người phục vụ đưa nước cho các cầu thủ của đội bóng bầu dục trường trung học Little Chute (bang Wisconsin) suốt bốn năm vừa rồi. Tuy nhiên, mọi người trong đội đều coi cậu không khác gì một thành viên, như bất kỳ thành viên nào khác vẫn mặc đồng phục của đội bóng. Và rồi mơ ước của Noah đã thành hiện thực, khi đồng đội quyết định đền đáp những nỗ lực của cậu bằng cách mời cậu mặc quàn áo cầu thủ – cho trận thi đấu đầu tiên và có thể là cuối cùng của mình. Nhưng tinh thần đồng đội không chỉ dừng ở đó.
Noah – cầu thủ mang số áo 14 – đã rảo chân chạy với thái độ tự tin như một chiến binh kỳ cựu. Và mặc dù cậu đã chạy ở đường biên để đưa nước cho các cầu thủ suốt 4 năm rồi, thì đây mới chỉ là lần đầu tiên Noah – học sinh năm cuối trung học – được mặc áo đồng phục có độn vai và đội mũ bảo vệ của cầu thủ thi đấu.
“Tôi cảm thấy rất tuyệt. Rất hạnh phúc. Hôm nay bố mẹ tôi cũng đến và tôi được thực hiện ước mơ của mình” – Noah hào hứng nói sau trận đấu.
Đúng vậy, Noah bị hội chứng Down. Nhưng trên sân bóng này, cậu đã luôn là một trong những thành viên của đội.
“Cậu ấy là người rất lạc quan” – Chet Pereenboom, hậu vệ của đội bóng, nói – “Khi chúng tôi chạy gần đường biên, cậu ấy sẽ vỗ vào lưng và bảo rằng chúng tôi đang chơi rất tốt”.
Cho nên tất cả đồng đội nói họ muốn dành tặng cho Noah một món quà.
Khi đồng hồ chạy đến những giây cuối cùng của trận đấu, chỉ còn thời gian cho một lần tấn công nữa. Đó là lúc bóng được dành cho Noah.
Tất cả khán giả hôm đó đều reo hò: “Noah! Noah!” khi Noah chạy vào sân. Cậu được giao bóng và cố gắng chạy thật nhanh trong khi các đồng đội bảo vệ đường chạy cho cậu.
Đám đông reo vang dội cả khán đàn, rất nhiều người xúc động trước tinh thần thể thao và tinh thần đồng đội. Nhưng có lẽ những người xúc động nhất chính là bố mẹ của Noah: Kara và Todd.
“Noah được sinh ra 18 năm trước, và các bác sĩ bảo chúng tôi rằng thằng bé sẽ không bao giờ có thể đi, nói, hoặc làm được bất kỳ việc gì. Và bây giờ hãy nhìn nó của 18 năm sau xem. Thật kỳ diệu. Và có một cộng đồng như trường Little Chute luôn ủng hộ và yêu thương nó như thế – thì thật không thể tin được. Bạn không thể diễn đạt điều này bằng từ ngữ được. Thực sự không thể” – Todd VanVooren nói.
Noah đã có cơ hội ghi một điểm cho chiến thắng của đội khi trận đấu chỉ còn 1,2 giây.
Sau trận đấu, vẫn như mọi khi, Noah nhắc các bạn nhớ đừng đến muộn giờ tập vào thứ Hai tuần sau. Cậu còn bắt nhịp cho đồng đội hát ca khúc của nhà trường. Ai cũng lắng nghe Noah. Chàng trai trẻ lần đầu tiên mặc bộ đồng phục thi đấu – cũng có thể là lần cuối cùng được mặc – đã luôn là một người bạn hết mình trong trái tim bạn bè.
Và mặc dù bạn nghĩ đội bóng của trường Little Chute thật tốt bụng khi cho Noah vào sân, tôi nghĩ nhiều lời khen hơn nữa cũng cần được dành cho đội đối thủ đến từ Clintonville. Dù biết sẽ thua, họ vẫn để Noah có được khoảnh khắc của cuộc đời mình, giả vờ… đuổi theo Noah khi cậu ghi điểm. Đó là một dấu hiệu của lòng tôn trọng và đẳng cấp không thể đo đếm được.
Đúng, thể thao đôi khi có thể rất lộn xộn, nhưng đó cũng là lý do tại sao nó có thể rất đỗi tuyệt vời.
Thục Hân (Dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét