Bạn thân mến, mỗi ngày mới sang, Hoa Học Trò Online sẽ dành tặng bạn một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng nhiều điều thực sự ý nghĩa về cuộc sống xung quanh ta.
Như một ly cà phê đậm đà dành tặng bạn mỗi ngày mới sang, để bạn cùng cảm nhận nét đẹp dung dị của cuộc đời, thêm cảm hứng học tập và yêu mến mọi người.
Hoa hồng xanh
Sau một tuần bận rộn, tôi quyết định dẫn cậu em trai mình tới “Cửa hàng một đôla” để mua vài món đồ lặt vặt, cũng là để cho nó có cơ hội tiếp xúc với nhiều người.
Tôi bảo em đứng ở một góc rồi mình lượn thật nhanh qua các giá hàng để lấy những món đồ cần thiết. Em tôi đã 15 tuổi, nhưng nó bị chậm phát triển trí não, và mọi người nhìn có thể biết ngay, nên tôi dặn em phải đứng nguyên tại chỗ, không được chạy đi lung tung.
Khi định quay lại chỗ em thì lúc này, cửa hàng đã rất đông. Có nhiều người đứng chắn trên đường tôi đang đi và tôi kiên nhẫn đợi họ. Lúc đó, em tôi đã nhìn thấy tôi nên nó bắt đầu hét lên rất to:
- Này chị, này chị, em ở đây cơ mà!
Trong khi tôi chưa làm sao mà chen qua được đám đông người trong cửa hàng để đến chỗ em mình, thì tôi thấy một người va phải nó từ phía sau. Em tôi quay lại, tôi hơi lo lắng vì không biết nó sẽ xử lý tình huống này thế nào (chỉ sợ nó sẽ la hét ầm lên), và không biết người kia sẽ nghĩ ra sao (khi nhìn thấy một “đứa trẻ” 16 tuổi trông mặt ngẩn ngơ đứng một mình trong cửa hàng đông đúc).
Nhưng ngay lúc đó, tôi nghe rõ tiếng người vừa va phải em tôi hỏi to, rõ ràng và chậm rãi như để đảm bảo em tôi có thể nghe và hiểu được:
- Chào chàng trai, tên em là gì?
- Tên cháu là Denny và cháu đi mua hàng với chị cháu – Em tôi đáp, giọng tự hào.
- Wow – Người kia, là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, mỉm cười – Tên em hay thật đấy. Hồi nhỏ anh cũng ước giá như mình tên là Denny, nhưng mà tên anh lại là Hal.
- Hal? – Em tôi có vẻ ngạc nhiên – Giống như Halloween phải không ạ?
- Đúng rồi, em thông minh quá – Người thanh niên kia nói tiếp – Em bao nhiêu tuổi, Denny?
Bây giờ thì tôi đã chen được đến bên cạnh Denny, đúng lúc nó quay sang hỏi tôi:
- Em bao nhiêu tuổi hả chị?
- Em 15 tuổi, Denny ạ – Tôi đáp – Bây giờ em hãy ngoan và nhường đường cho anh này đi qua nhé.
Nhưng anh thanh niên đó lại đứng dẹp vào bên cạnh Denny và bắt đầu nói chuyện với nó, về mùa hè, về xe đạp và trường học. Nhìn mặt anh ta rất chân thành, còn đôi mắt nâu của Denny thì như sáng lấp lánh đầy tự hào và hứng khởi vì được người khác chú ý đến.
Được vài phút, Denny đòi ra quầy hàng đồ chơi. Tôi hơi ái ngại nhưng cũng cảm ơn anh thanh niên mới quen vì đã dành thời gian nói chuyện với Denny.
- Bình thường thì hầu hết mọi người sẽ chẳng buồn nhìn đến nó, và càng không muốn nói chuyện với nó – Tôi chia sẻ.
- Tôi thấy nói chuyện với Denny rất thú vị đấy chứ – Anh ấy đáp.
- Nhưng nó… anh biết đấy… không được bình thường – Tôi nói.
- Thế nào là không bình thường? – Anh thanh niên hỏi lại tôi – Chẳng hạn, trong một khu vườn có rất nhiều hoa hồng màu đỏ, vàng và hồng, thì những bông hoa hồng xanh là rất hiếm có và có thể có những người sẽ coi là chúng thật lạ lùng, nhưng cũng sẽ có những người nhận ra và ưa thích vẻ đẹp độc đáo của hoa hồng xanh. Cô thấy đấy, Denny giống như một bông hoa hồng xanh, và nếu mọi người không dành thời gian để ngắm thật kỹ bằng cả trái tim, thì họ đã để lỡ một điều rất tốt đẹp rồi.
Tôi lặng người đi, rồi chủ động chạm vào tay anh ấy và hỏi:
- Tôi có thể biết rõ hơn về anh không?
Nhưng anh ấy chỉ đáp:
- Hmm… tôi có thể chỉ là một bông hoa thủy tiên hoặc bồ công anh trong vườn mà thôi…
Rồi anh ấy cười to, tạm biệt tôi với Denny và đi ra quầy tính tiền.
Cuộc sống có những điều kỳ diệu được tạo nên chính bởi những con người bình thường, “như một bông hoa thủy tiên hoặc bồ công anh trong vườn mà thôi”.
Bill Rayborn
Thục Hân (dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét