Bạn thân mến, mỗi ngày mới sang, Hoa Học Trò Online sẽ dành tặng bạn một câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng nhiều điều thực sự ý nghĩa về cuộc sống xung quanh ta.
Như một ly cà phê đậm đà dành tặng bạn mỗi ngày mới sang, để bạn cùng cảm nhận nét đẹp dung dị của cuộc đời, thêm cảm hứng học tập và yêu mến mọi người.
Ngày kỷ niệm
Hôm trước tôi và vợ cùng mừng lễ kỷ niệm lần thứ 17. Như thường lệ, trong những dịp kỷ niệm, chúng tôi không tổ chức mừng ngày cưới, mà dành cả ngày để nhớ lại những buổi hẹn đầu tiên, khi cả hai chúng tôi cùng đang học lớp 12. Và khi hồi tưởng, tôi thú nhận với vợ tôi rằng tôi cứ tưởng chuyện của chúng tôi rồi sẽ chẳng bao giờ đi đến đâu.
- Sao anh lại nói như vậy? – Vợ tôi hỏi.
- Vì anh rất sợ bố em – Tôi mỉm cười.
Bố cô ấy đã, và vẫn là một người rất vạm vỡ, cao lớn. Đó là hình mẫu một ông bố mà bất kỳ một cô cậu tuổi teen nào chỉ nhìn cũng đã sợ hãi.
- Nhưng em thấy anh rất can đảm mà – Vợ tôi nói ngọt ngào – Anh đã làm gì khi gõ cửa nhà em lần đầu tiên? Bố em có ra mở cửa không?
- Ông bố nào chẳng ra mở cửa trong những buổi hẹn đầu tiên của con gái mình – Tôi trả lời – Nếu anh nhớ chính xác, thì lúc đó, lưỡi anh như cứng lại và anh cứ tưởng mình sẽ ngạt thở đến chết.
- Bố em có nói gì với anh không?
- Không, bố chỉ đứng ở cửa, nhìn anh chằm chằm, không nói một lời nào. Hình như bố nghĩ anh đi quyên góp cho quỹ từ thiện.
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Vì bố nhún vai rồi đưa anh một đôla.
- Nhưng rồi bố cũng cho anh qua vòng kiểm soát, vì bố cho chúng ta đi chơi với nhau đấy thôi?
- Đúng – Tôi trả lời – Nhưng trước khi chúng ta ra khỏi cửa, bố nhìn anh, rồi nhìn em, rồi nhìn cái xe đạp của anh.
- Tại sao?
- Dường như bố muốn nói điều gì đó.
- Anh nghĩ bố muốn nói gì?
- Rằng nếu chiếc xe đó không đưa em về nhà đúng giờ thì anh sẽ bị ra về với một bên chân khập khiễng.
Đôi mắt vợ tôi ánh lên ngộ nghĩnh:
- Có phải đó là lý do mà anh không bao giờ dám nắm tay em trước mặt bố em?
Tôi gật đầu:
- Anh sợ bố sẽ nói…
- Nói gì?
- Kiểu như là: “Này, cậu định giữ bàn tay đó đấy à?”.
Tất nhiên, một thời gian sau thì những lần tôi đến nhà cô ấy đã đỡ khó khăn hơn. Trước khi gia đình tôi đi du lịch vào kỳ nghỉ hè, tôi cũng đến nhà cô ấy. Bố mẹ cô ấy đi vắng và cô ấy nói phải đến chiều mới về, nên như bất kỳ một “chàng trai trẻ con” nào khác, tôi sung sướng nằm dài ra ghế sofa.
Điều tiếp theo tôi biết là bố cô ấy đỗ xịch xe trước cửa – bố cô ấy về sớm hơn mức tôi kỳ vọng. Với mái tóc bù xù, tôi bắt đầu cuống lên, tim đập thình thịch. Tôi ngồi phắt dậy, giả vờ chăm chú dán mắt vào cuốn tạp chí khoa học mới cứng để trên bàn. Còn bố cô ấy thì nhanh chóng bước vào cửa với ánh mắt như cảnh sát săn tìm tội phạm.
- Cháu chào bác – Tôi lắp bắp khó khăn. Tôi cũng định giơ tay ra bắt tay, nhưng lại vướng ngay vào trang giấy mới của cuốn tạp chí và nó cứa đứt tay tôi, tôi vội rụt tay lại, cố ấn ngón tay vào vạt áo để nó ngừng chảy máu. Bố cô ấy thì nhìn tôi chăm chú, hết sức dò hỏi về sự lúng túng đó.
Cuối cùng, khi những hạt mồ hôi to tướng lăn xuống cổ tôi, bố cô ấy cất giọng trầm và nghiêm khắc:
- Nào, Ken, khi nào thì cháu định đi?
- Bây giờ ạ – Tôi vội đứng dựng dậy, hoảng hốt.
Bố cô ấy nhìn tôi chừng mười giây, rồi bắt đầu phá lên cười:
- ý bác là bao giờ cháu định đi du lịch ấy?
- Bố em vẫn hay nhắc về kỷ niệm ấy đấy – Vợ tôi nhận xét.
Có lẽ bất kỳ ông bố nào của một đứa con tuổi teen cũng nghiêm khắc như thế, nhưng bên trong vẻ ngoài nghiêm khắc vẫn là một trái tim ấm áp và mềm mỏng trước sự yêu thương chân thành.
Còn tôi bây giờ thì hy vọng rằng mình sẽ nghiêm khắc và đáng sợ chỉ cần bằng một nửa bố vợ tôi khi cô con gái 15 tuổi của chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Ken Swarner
Thục Hân (dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét