Ba tôi là người gốc Hoa, còn mẹ tôi người miền Trung, hai người gặp nhau tại một miền quê nghèo khó. Vì bên nội tôi ở quê có khá nhiều ruộng đất nên cuộc sống gia đình tôi lúc đó tạm ổn. Được một thời gian thì ba mẹ tôi bàn tính vào Sài Gòn lập nghiệp. Vì là người Hoa nên ba luôn có ý niệm làm ăn trong đầu, ông bắt đầu phụ giúp một ông chủ người Hoa đi buôn hàng chuyến. Thời gian sau, ba tôi tích lũy được một số vốn và mua một chiếc xe chở hàng cho xí nghiệp vận tải ôtô số 5. Hễ từ Nam ra Bắc thì ông chở hàng của công ty, còn khi từ Bắc vào Nam – một khi xe đã trống chỗ – thì ông chở hàng buôn cho mình, những thứ hàng mà ông biết trong Nam có nhu cầu. Cứ thế, những chuyến đi của ba kéo dài cả tháng trời, về nhà khoảng một tuần thì ông lại đi tiếp. Tuổi thơ của tôi vì vậy gắn bó với mẹ nhiều hơn.
Anh em tụi tôi đông đến nỗi, mỗi khi ngủ là nằm xếp lớp dưới nền nhà như cá mòi. Dĩ nhiên, với kiểu nằm như vậy ai quậy quọ hay có ý trốn ngủ là ba biết liền và ông sẽ cho ăn “bánh tét nhân mây”. Tôi ở trong một khu phố rất đông con nít, đối diện là xóm Chuồng Bò, xa hơn là Chuồng Ngựa, sau lưng là xóm Than và gần đó là bến xe Minh Chung. Ngày nào cũng vậy, 4h -5h sáng là huyên náo cả xóm, những người bán cơm tấm, thuốc lá, bánh cuốn bắt đầu lục tục dọn hàng. Và lũ trẻ con chúng tôi cũng phải thức dậy phụ giúp bốc xếp đồ. Nhờ bản tính lanh lẹ, tháo vát… thế nên bọn trong xóm phong tôi làm thủ lĩnh “đội bốc xếp xóm”, tất cả mọi việc đều theo sự chỉ đạo của tôi. Đó là những ký ức đẹp nhất của cuộc đời mà tôi sẽ kể cho con cháu nghe sau này.
Xuân Tiến (thực hiện)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét