Hồi nhỏ, tôi sống rất cơ cực. Cha mẹ chia tay, khi tôi còn ẵm ngửa. Trong ánh mắt non nớt trẻ thơ, tôi chưa bao giờ hình dung được bóng dáng, lời nói của cha. Từ ngày không gần cha, tôi buồn nhiều hơn, phần vì thiếu vắng, cô đơn, phần vì đối diện nghèo khó. Nhà nghèo, hai mẹ con rau cháo sống qua ngày. Cực quá, tôi lớn không nổi. Tủi thân nhất là lúc ốm đau, thèm một ly sữa đến mức, tôi nghĩ, nếu được uống chắc sẽ hết bệnh liền! Tôi thèm tình thương của ba đến cồn cào. Thấy giọt mồ hôi rơi ướt nhễ nhại trên đôi vai gầy hao của mẹ, tôi không đặng cầm lòng. Tôi bươn bả với nhiều nghề: Bán buôn, đi hát ở các quán ăn, nhà hàng… để kiếm tiền. Bị cuộc mưu sinh cuốn đi, tôi sống những ngày tháng u uất nhất của cuộc đời.
Có năng khiếu, có đam mê nhưng tôi lại chịu nhiều bất công. Tôi luôn bị xử ép. Bạn diễn không hợp tác, không giúp mình, tôi buộc phải tự diễn luôn phần của họ nhưng trớt huớt, khán giả không cười. Mỗi đêm, tôi thường đứng sau cánh gà, vớ lấy 2 bức màn nhung lau nước mắt như một người lữ hành trên sa mạc, đi tìm nước uống. Tôi “đi chân đất” đến với nghệ thuật, bàn chân giờ đầy “sẹo” nhưng đã vững vàng hơn trước “sóng gió”.
Gặp ai cũng cười nói nhưng lúc chỉ có một mình, tôi không mở miệng được. Cái dở nhất của tôi là khi buồn, không thể chia sẻ với ai, cứ giữ trong lòng. Nỗi buồn chán cứ tích tụ trong lòng, ngày một dâng cao, đến nỗi thành bệnh. Lúc mẹ mất, tôi cũng không thể nói hay khóc được, hầu như không còn cảm xúc. Trong thời gian dài, tôi phải nhờ bác sĩ cho thuốc uống để khóc, xả bớt đau buồn ra ngoài. Giờ, tôi học cách sống mở lòng ra, chia sẻ, tâm sự với mọi người để không trầm uất.
Đi qua hai “chuyến đò”, tôi mới tìm được một hạnh phúc. Những ngày đầu mới qua Mỹ, tôi mới cảm nhận được cuộc sống nơi xứ lạ không dễ dàng gì. Không chỉ diễn hài ở khắp các tiểu bang, tôi còn phải đi hát nhưng chủ yếu, vào những ngày cuối tuần. Tôi cùng nghệ sĩ Hoài Tâm hùn hạp vốn, mở nhà hàng, bán những món ăn Việt. Bù lại, tôi cảm nhận được hạnh phúc thật sự của một mái nhà. Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình, từ việc mua sắm vật dụng, san sẻ công việc nhà, vào bếp, chăm con với chồng. Phụ nữ phải biết giữ gia đình, giữ sự ấm cúng của góc bếp. Giấc mơ về mái nhà hạnh phúc ngày nào, giờ đã thôi ám ảnh tôi.
Xuân Tiến (thực hiện)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét