Stephen Glenn là một nhà khoa học nổi tiếng, có nhiều nghiên cứu vượt bậc về y học. Có lần, khi một phóng viên hỏi tại sao Glenn có sự sáng tạo hơn hẳn người thường như vậy, và đây là câu trả lời của Glenn:
“Tất cả từ một câu chuyện có liên quan tới mẹ tôi, xảy ra vào năm tôi 3-4 tuổi. Khi đó, tôi cố lôi một chai sữa lớn từ trong tủ lạnh ra. Tôi ôm lấy cái chai, nhưng bị tuột tay. Chai sữa lăn quay ra sàn, đổ tung toé. Xung quanh tôi như thể một biển sữa!
Vừa lúc đó, mẹ tôi bước vào. Tuy mới 3-4 tuổi, nhưng tôi biết tôi vừa làm sai. Tôi chờ đợi việc mẹ sẽ quát mắng, phạt hoặc cho tôi một bài học theo bất kỳ cách nào. Nhưng mẹ bảo: “Steve, mẹ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sữa đổ thế này đấy! Trông buồn cười thật! Bây giờ chai sữa đã đổ rồi, con có muốn nghịch nó một chút trước khi mẹ dọn nó không?”.
Tất nhiên là tôi muốn. Sau vài phút dẫm lẹp bẹp trong đống sữa, mẹ tôi bảo: “Steve, bất kỳ khi nào con làm sai một việc, đằng nào rồi con cũng phải sửa chữa và làm lại cho đúng. Vậy lần này con sẽ làm thế nào? Bây giờ chúng ta có thể dùng một miếng mút, một cái khăn hoặc cái giẻ lau sàn. Con thích dùng cái nào?”. Tôi chọn miếng mút và mẹ giúp tôi dọn sạch chỗ sữa bị đổ.
Rồi mẹ nói tiếp: “Những gì con vừa học được là con sẽ thất bại nếu ôm một chai sữa lớn bằng đôi tay quá nhỏ. Bây giờ con hãy đổ nước vào chai sữa và mẹ sẽ xem lần này con có thể tìm được cách cầm chai sữa mà không làm đổ không nhé!”. Thằng bé nhỏ xíu – là tôi – chạy đi đổ nước vào chai sữa, và lần này tôi tóm lấy phần cổ chai – nhỏ vừa bàn tay của tôi – để không làm rơi cái chai nữa. Đó là bài học đầu tiên của tôi”.
Glenn nói thêm rằng vào lúc đó, ông biết ông không phải sợ rằng mình làm sai. Ông biết rằng mỗi lần sai là một cơ hội để học những cái mới. Mà đó là bản chất của các thí nghiệm khoa học. Dù một thí nghiệm không đi đến đâu, chúng ta vẫn có thể học được một vài thứ giá trị.
Jack Canfield
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét