Bằng tuổi tôi, nhưng thằng Bun vai em họ. Bố mẹ tôi và chú thím tin rằng hai chị em chơi chung học chung là tốt nhất cho cả hai đứa. Vậy là, nếu tôi học đàn, học vẽ ở đâu, thằng Bun cũng lù lù hiện ra ở đó. Và khi thằng em họ có cặp xách hay đôi giày mới, tôi cũng được sắm sửa mấy thứ giống hệt.
Bun dầm mưa, dẫm vào sình để giày dép, áo quần mới mau cũ và đổi màu. Nhưng chiếc cặp vải dù thì vô phương. Màu vàng rực của hai cái cặp như ré lên tố cáo: “Bọn này là chị em cùng nhà đó!”
Những tập giấy cho bọn trẻ học vẽ rất đắt. Thi thoảng, tôi mang chúng ra đếm, vuốt phẳng phiu, nâng niu xếp cạnh hộp sáp màu. Mỗi đợt vẽ bài mới, Bun mon men sang phía tôi, xin hoặc…cướp phăng một tờ. Tôi giằng lại. Hai chị em bấu chặt lấy nhau, ngoác mồm hét inh ỏi, lăn lông lốc trên sàn gạch trước vô số cặp mắt kinh hoàng trong lớp. Cho tới khi cô giáo gỡ hai đứa ra, giấy và người đều tan nát.
Chú thím biết chuyên, nổi giận bắt thằng nhóc úp mặt vào tường, dang thẳng tay nửa ngày. Nó chịu tội, chẳng van vỉ. Hết giờ phạt, không thể hạ hai cánh tay xuống, nó khuỵu ra đất, thỉu đi. Tôi đi học vẽ một mình. Mở cái cặp vàng, tôi không tin nổi vào mắt. Quả trứng luộc ăn thêm buổi chiều của tôi ai đó bí mật thay bằng quả trứng sống. Vỏ trứng vỡ bẹp. Tập giấy vẽ quý giá ướt nhoét. Đến lượt tôi nhận hình phạt. Không ai xót thương cả…
Người lớn quyết định cả tôi và thằng Bun phải đi nhổ răng. Hai đứa đã 8 tuổi, răng sắp thay mới. Thằng Bun ra điều kiện với người lớn: Nó sẽ tới ông nha sĩ trên phố, không khóc lóc ăn vạ. Đổi lại, ba má của tôi và của nó phải để nó tự chạy xe đạp. Viễn cảnh những mũi tiêm và kìm nhổ răng khiến tôi và thằng em đột ngột nguôi ngoai các trò đối đầu kình địch.
Hai chị em leo lên xe mi-ni, chạy dặt dẹo đến nhà ông nha sĩ. Đi nhổ răng, nhưng cả hai mang theo hai chiếc cặp vàng, bên trong cất sẵn một bộ quần áo và ổ bánh mì. Nếu chịu đau không thấu, cả hai đứa sẽ… bỏ nhà đi, vĩnh viễn thoát khỏi nỗi đe doạ của việc nhổ răng.
Những suy nghĩ dấu kín của tôi hoá ra không khác nào của thằng em họ. Bun nói với tôi nó không muốn sống cùng ba má nữa. Lúc nào cũng bị mắng mỏ, bị trừng phạt là điều không thể chịu đựng, ngay cả một thằng con trai gan góc nhất. Còn tôi, tình hình cũng bi đát chẳng kém. Má tôi luôn ra tay trị tội mà chẳng cần tìm hiểu rõ sự thật.
Xe hai chị em dừng xịch cạnh cửa nhà ông nha sĩ. Làm chị, tôi phải vào trước. Được ba má tôi gọi điện hẹn trước, ông nha sĩ chẳng hỏi han nhiều, thoăn thoắt làm các thao tác lành nghề. Khi cái răng cửa bị nhổ bật ra, tôi hét lên chói tai. Thằng Bun nghe động, dắt xe chạy tót ra đường. Tôi lao ra theo, quên phứt cả trả tiền. Thằng em guồng chân đạp xe như điên. Con chị ngồi sau, mếu máo vì đau. Cả hai chạy mãi, chạy mãi.
Thằng Bun và tôi đi lạc. Tiền chữa răng, hai chị em mua nước uống, mua vé vào rạp xem phim. Tối mịt thì chỗ tiền nhỏ nhoi hết sạch. Xe hỏng. Hai chị em ngồi dưới một mái hiên tối om, khóc thút thít và lại cãi nhau.
Tiếng thằng Bun ậm ừ. Tôi mở choàng mắt. Ba má, chú thím và ông nha sĩ như hiện ra trong mơ. Hai chị em nín thở. Nhưng không có trừng phạt. Chỉ có ông nha sĩ cất tiếng: “Tôi xin lỗi. Tôi đã quên…tiêm thuốc tê cho cháu gái!”. Má và thím dành nhau ôm cả tôi với thằng Bun vào lòng, cười qua làn nước mắt, kể rằng lần theo dấu vết của hai đứa bằng lời miêu tả hai chiếc cặp táp vàng rực giống hệt nhau. Thằng em họ he hé mắt ngó tôi. Bỗng nó toét miệng cười. Người lớn thương chị em tôi biết bao…
Minh Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét