Tôi là người sống vì gia đình nhiều lắm, bởi tôi vào đời sớm. Năm 11, 12 tuổi, tôi đã phải mưu sinh, kiếm tiền cho gia đình. Khi còn là cậu học sinh nhỏ tuổi, buổi sáng, tôi đi học, còn buổi chiều thì chạy đôn chạy đáo, bán quần áo ngoài chợ, nếu có thêm thời gian, tôi còn nhận giao hàng cho các cửa hàng gần nhà. Đôi khi, thấy mình nhỏ, người ta không bằng lòng lắm nhưng nhờ siêng năng chăm chỉ, mình cũng tạo được niềm tin nơi họ.
Những ngày cuối năm thường khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian cơ cực đó. Dịp giáp Tết, tôi xin phụ việc bán bánh mứt cho những nơi gần chợ. Ngày đó, pháo nổ chưa bị cấm nên tôi cũng nhận lời bỏ mối pháo cho các cửa hàng tạp hóa. Hết Tết, tôi lại quay về công việc bán hàng cũ. Công việc tuy không vất vả lắm nhưng mất khá nhiều thời gian, tôi còn phải lo việc học nữa. Nhưng nghĩ đến việc kiếm ra tiền bằng công sức mình, tôi vui lắm! Tuy không nhiều nhưng tôi dành tất cả số tiền kiếm ra đó phụ mẹ để lo cho anh chị em trong nhà. Bên cạnh sự ngây ngô của tuổi trẻ, điều luôn khiến tôi ghi nhớ và trăn trở, chính là sự cố gắng của bản thân. Mình phải vươn lên bằng mọi giá. Ý thức bản thân phải vì gia đình, phải kiếm thật nhiều tiền để cuộc sống gia đình bớt cơ cực đã được hình thành từ rất sớm trong tôi và nó còn mãi đến tận bây giờ..
XUÂN TIẾN (Thực hiện)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét