Khi Marty lên ba, bố mẹ nó đưa nó đến sống với tôi. Lý do vì bố mẹ Marty đi làm suốt nên không tiện chăm sóc nó. Còn tôi (bà ngoại của nó) thì ở nhà cả ngày (tất nhiên).
Khi ở với tôi, Marty có hai người bạn tưởng tượng: Shawn và Kawn. Những đứa trẻ đó luôn ở bên cạnh Marty: cười đùa, kể chuyện vui, thì thầm… Tất nhiên, đó là những gì Marty nói cho mọi người biết. Khi ăn cơm, Marty cũng để bát đĩa cho chúng. Thậm chí khi đi xe bus, nó cũng chừa chỗ cho Shawn và Kawn. Nếu Shawn và Kawn nói gì thì Marty sẽ “phiên dịch” lại cho tôi nghe. Tất nhiên (xin nhắc lại lần nữa), không ai nhìn thấy Shawn và Kawn cả. Chúng vô hình. Chỉ mỗi Marty nhìn thấy chúng mà thôi.
Khi nghe tôi kể về những người bạn tưởng tượng của Marty, bố mẹ nó đã rất lo lắng, sợ nó có vấn đề về thần kinh. Nhưng ngoài chuyện đó thì Marty rất thông minh và không tỏ ra có vấn đề gì cả.
Đến năm Marty 5 tuổi, bố mẹ nó quyết định đón nó về để nó chuẩn bị tinh thần đi học. Đêm trước hôm tôi đưa Marty về nhà bố mẹ, tôi nghe thấy nó khóc trong buồng tắm. Khi mở cửa, tôi thấy Marty ngồi trong bồn tắm, mặt xị ra, mắt đỏ hoe. Nó nhìn tôi và bảo:
- Bà ơi, cháu sẽ nhớ Shawn và Kawn lắm! – Rồi nó nhìn ra phía đối diện trong bồn tắm, đầy nước và đầy những thứ đồ chơi bằng nhựa, như thể đang nhìn một người có thật.
- Nhưng Shawn và Kawn sẽ đi cùng cháu cơ mà! Bây giờ hai đứa đã đi ngủ rồi, để ngày mai đi về cùng cháu đấy!
Marty chậm chạp lắc đầu, rồi thở dài:
- Không đâu bà ơi, Shawn và Kawn ở trong bồn tắm đây này! Chúng cháu đã nói chuyện rất lâu rồi. Shawn và Kawn quyết định rằng hai bạn ấy sẽ ở lại đây sống với bà. Chúng cháu không muốn bà phải sống một mình đâu!
Ngày hôm sau, Marty về nhà bố mẹ. Tối hôm đó, khi đi dạo một mình, tôi nghĩ về Marty và chợt mỉm cười, nỗi cô đơn vì phải sống một mình bỗng tan biến. Và tôi biết là lúc đó, Shawn và Kawn đã đến bên tôi, mang theo tất cả những thương yêu và quan tâm mà Marty đã dành cho bà ngoại của nó…
Bà ngoại của Marty
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét