Anh ạ, em đã từng đọc hầu như tất cả những bài Sky của anh, đã rất nhiều lần em thật sự tò mò về con người của anh. Đó phải chăng cũng là một trong những điều đầu tiên mà anh muốn xây dựng khi tạo nên hình ảnh này? Em cứ nghĩ mãi không biết rồi có một buổi sáng thứ hai nào đó ngủ dậy, vớ lấy tờ báo HHT và thấy anh… biến mất không?! Có lẽ nghe nó hơi ngớ ngẩn nhưng bởi vì em cứ nghĩ rồi đến một lúc nào đó thì cảm hứng của anh với công việc này cũng biến mất bởi ai thì cũng cần cảm hứng để làm việc, nhất là dạng công việc thế này, có phải không anh? Có phải em ẩm ương không nhưng chính em đang chẳng muốn học, chẳng muốn làm thêm, chẳng muốn gặp bạn bè, chẳng muốn nói chuyện với bố mẹ gì cả, em chỉ muốn ở một mình…
(annie_mraz…@yahoo.com)
Chào em
Em có biết điều đầu tiên anh để ý khi đọc mail của em không, đó là không biết có phải vì em thích Jason Mraz không, mà lại có cái địa chỉ mail “rất liên quan” như thế. ^^ Bởi trong playlist nhạc của anh tuần này thì Life is beautiful của Jason Mraz là bản được bật đi bật lại nhiều nhất. Đó cũng là thông điệp đầu tiên rất muốn gửi tới em, cô bé.
Em nói đúng em ạ, bản thân bất cứ công việc nào cũng cần những hứng thú nhất định dành cho nó, mà chúng ta đôi khi nhận ra hoặc không nhận ra. Hà Nội đang vào thời điểm của những cơn mưa – những cơn mưa tầm tã từ sáng tới tối – tâm trạng người ta cũng cứ thế mà ẩm ương theo. Một người bạn của anh vừa từ nửa vòng trái đất về bỗng nhiên có những ngày dài ngồi đầy lười biếng tại một quán có không gian đủ rộng để ngắm mưa, nghe nhạc và đọc sách từ sáng tới tối. Đôi khi chúng ta chẳng muốn làm gì ngoài việc tận hưởng một vài điều thật riêng tư, đôi khi chúng ta không muốn ra ngoài, không muốn làm việc, cũng không muốn đi vào quỹ đạo của một cuộc sống mà ngày hôm qua giống cả ngày mai và lại giống luôn ngày hôm nay.
Anh cũng như thế, em ạ. Điều đó không phải là một sự xấu hổ gì để phải che giấu. ^^ Nhưng có một thứ cũng quan trọng không kém đối với cảm hứng: đó là tính trách nhiệm. Thực ra, có không ít người thuộc dạng “sợ trách nhiệm” – và họ chọn một lối sống đủ cá nhân và không ảnh hưởng tới người khác: đó là những freelancer, những người thích du lịch phượt, những người độc thân… Em có thể gặp họ đâu đó trong cuộc sống, họ sống theo cảm hứng và sở thích cá nhân mà không quá quan tâm rằng nó sẽ dẫn tới đâu. Họ sợ cả việc lập gia đình bởi điều đó sẽ dẫn tới việc phải xây một cái tổ và kiếm thức ăn cho những chú chim non sẽ ra đời, có lẽ con đại bàng sẽ không còn được tự do theo cách của hiện tại nữa.
Nhưng không phải ai cũng có thể như thế, em thấy đó, nếu một buổi sáng Sky biến mất thì chắc là không chỉ em mà nhiều người sẽ buồn, anh nghĩ thế. ^^ Nên anh tiếp tục giữ công việc của mình một cách đều đặn, khi vui hoặc khi buồn, khi bận rộn hoặc rảnh rỗi, thì anh vẫn không quên rằng mỗi tuần chúng ta lại trò chuyện với nhau, và chỉ năm phút, mười phút ấy, có thể biết đâu lại mang đến cho em một tuần đầy vui vẻ. Điều đó kể ra cũng đáng để làm, chưa nói đến chuyện chính anh đôi khi lại tìm thấy niềm vui với Sky’s talkshow. Thế nên anh có thể ốm – như là bất cứ người bình thường nào, có thể có những chán nản bất chợt – vì ai cũng như vậy mà thôi – có thể tỉnh dậy tràn đầy sức sống hoặc đầy ngái ngủ – như cả tỷ người khác trên hành tinh màu xanh này… nhưng em hãy yên tâm rằng anh chẳng biến đi đâu mất cả.
Chính cái tính trách nhiệm đó đôi khi làm em có cảm giác mình mất đi tự do, nhưng nó cũng là một phần không thể thiếu của xã hội. Nếu một nhân viên sở điện, một bác sĩ, một giáo viên… nghỉ một ngày vì.. “bỗng dưng thấy chán” thì nó sẽ gây rất nhiều phiền phức cho những người khác, bởi chúng ta đều đóng góp vào một vòng quay vô cùng lớn. Nói một cách rộng hơn, thái độ của em khi bắt đầu một ngày mới cũng vô hình ảnh hưởng tới cả rất nhiều điều khác. Một nụ cười em mỉm cười khi gặp một người lạ có thể làm cho cả cuộc đời của họ có thể thay đổi, tin anh đi. ^^ Đó chính là thứ mà người ta gọi là “butterfly effect” – hiệu ứng cánh bướm. Thế nên nếu một lúc nào đó em thấy “chẳng muốn làm gì” thì cũng cố gắng đừng để tâm trạng của mình trở nên quá tệ, đừng làm nỗi buồn hoặc sự chán chường đó lan toả và tất nhiên là đừng buông xuôi. Life is still beautiful in someway!
Một người bạn của anh từng nói rằng: có thể coi việc chúng ta tiếp xúc với những phản ứng của xã hội, gặp gỡ bạn bè, đến trường, đi làm, trò chuyện… như là việc ăn để tồn tại, đôi lúc chúng ta ăn thấy ngon miệng hoặc ngược lại. Đôi khi chúng ta cũng chẳng muốn ăn, điều đó có thể diễn ra trong một thời điểm hoặc một khoảng thời gian nhưng chẳng thể diễn ra mãi bởi chúng ta sẽ đói và kiệt sức. Nhanh chóng bước qua khoảng thời gian “chán ăn” để trở lại nhé em, bởi phần còn lại ở bên ngoài bốn bức tường mới thực sự là một thế giới màu sắc, đừng để mình “chết đói” bởi sự cô đơn đang được gặm nhấm bởi một con gián mang tên “chán chường”.
Hãy thử một “món ăn lạ” xem, nói chuyện với một người lạ chẳng hạn, điều đó đôi khi lại làm cho chúng ta cảm thấy dễ chia sẻ và tốt hơn phần nào đó. Anh sẽ mail với em cho đến khi em trở lại với những ngày vui, cô bé ạ!
Sky
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét